Chu Cẩm dựa vào lòng Tử Văn, ngón tay vẽ vòng tròn lên khuôn ngực rắn chắc, khuôn mặt xinh đẹp buồn rười rượi, cậu không nói gì cả, chỉ lặng lẽ hưởng thụ sự ấm áp ôn nhu này.
Tử Văn vuốt ve làn da mịn màng, anh biết cậu đang lo lắng, liền vỗ lưng trấn an.
"Ổn thôi mà, ngày mai chúng ta sẽ đi đến nhà bạn anh, hắn có một căn nhà cách đây khá xa, cũng vắng vẻ nữa."
Ánh mắt to tròn khẽ chớp, cậu ngước lên nhìn anh hỏi.
"Chúng ta cứ mãi trốn chui trốn lủi sao? Sẽ trốn đến bao giờ đây, kéo anh vào những chuyện như vậy, thực sự em không muốn." Bọn bọ đã đi được ba ngày, di chuyển liên tục, có những nơi chỉ ở mấy tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Sức khoẻ của cậu không ổn, ngủ li bì trên xe. Từng giây từng phút như rút cạn hy vọng của cậu. Chu Cẩm bây giờ đã chuẩn bị tâm lí cho tình huống xấu nhất rồi.
"Không sao đâu mà." Đặt lên trán cậu một nụ hôn. Tử Văn tựa đầu vào đối phương, trong lòng rối như tơ vò.
Bố liên tục gọi đến, có vẻ gã ta đã đánh động đến người nhà anh. Không ngờ mọi chuyện lại khó khăn phức tạp như vậy, anh không dám chắc chạy thoát thành công, chỉ biết rằng nếu thất bại, Chu Cẩm là người thiệt thòi nhất.
Anh không sợ hắn làm gì mình, ít nhất là cái mạng này chắc chắn được bảo toàn, người nhà anh sẽ không để cho hắn ta manh động. Nhưng Chu Cẩm thì sao?
Để cậu ở lại không được mà đưa cậu đi cũng không xong. Tử Văn chưa bao giờ thấy bất lực như hiện tại. Nhục nhã trách bản thân ngu ngốc vô dụng, đồng thời cảm thấy lo sợ cho Chu Cẩm.
"Anh Tử Văn , cảm ơn, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, em rất vui vì gặp lại anh." Thiếu niên hôn lên gò má nam nhân thầm nghĩ, như vậy là đã đủ rồi.
Tử Văn gục trên vai cậu, lặng lẽ siết chặt vòng tay.
"Anh xin lỗi."
1
Hiện thực phũ phàng đập tan giấc mộng của hai người trẻ tuổi. Trong đêm tối ôm chặt lấy nhau, tuy bọn họ không nói ra, cũng không muốn thừa nhận, nhưng những gì sắp đến sẽ là một hồi kí ức không thể quên.
Hồi nhỏ khi Chu Cẩm ôm cái bụng đói meo ngồi trên chiếc giường tồi tàn xập xệ, cậu hay thường ngước lên nhìn bầu trời sao qua ô cửa sổ, bất chấp màn đêm tăm tối vẫn toả sáng rực rỡ, Chu Cẩm tưởng tượng mình sẽ giống như vậy, một ngày nào đó cậu sẽ sống một cuộc đời như ý nguyện.
Nhưng có những lúc các vì sao ấy sẽ bị màn đêm nuốt chửng.
Hạo Hiên dẫn theo đoàn người chặn cửa, bao vây hai con người đang ra sức che chở nhau. Gã đàn ông mặt mũi phờ phạc, râu ria lởm chởm, mắt thâm quầng trũng sâu vì thiếu ngủ nhiều ngày, điều đó không giảm đi uy thế hơn người, mà khiến hắn càng trở nên âm trầm nguy hiểm.
Chu Cẩm hoảng loạn chỉ biết túm chặt lấy Tử Văn, hàm răng lẩy bẩy đập vào nhau giương đôi mắt đỏ hoe nhìn đoàn người trước mặt. Tử Văn không chịu yếu thế, chắn lên phía trước cậu, giờ có nói gì cũng vô dụng, hai người bọn họ đều tự hiểu, họ chắc chắn không đấu lại Hạo Hiên.
13
Hạo Hiên biểu tình vô cảm, đi lên trước một bước dang hai tay hướng Chu Cẩm, giọng điệu không nóng không lạnh nói.
"Tiểu Cẩm, lại đây với anh."
Chu Cẩm lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi tái mét hét lên.
"Không! Tôi không muốn, tôi sợ lắm , xin anh buông tha tôi!"
Hạo Hiên không có phản ứng gì, lông mày hắn giật giật, gằn từng chữ lặp lại yêu cầu.
"Anh bảo, lại đây với anh."
Cậu thoát ra khỏi vòng tay Tử Văn, sợ hãi lùi về phía sau, lý trí mách bảo phải tránh xa gã điên kia, đồng thời bản năng cơ thể không tự chủ tách ra khỏi Tử Văn, giờ đây đầu óc trống rỗng, tay chân bủn rủn không còn chút sức chống đỡ nào.
Tử Văn kéo Chu Cẩm xanh mét như tàu lá chuối lại, nhìn chằm chằm Hạo Hiên nói.
"Nếu có muốn đánh muốn đập thì cứ trút vào tôi đây này, đừng đụng vào Tiểu Cẩm, em ấy không chịu nổi, tất cả là lỗi do tôi."
"Không mà.... Làm ơn tha cho anh ấy, anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần thả anh Tử Văn ra, làm ơn..." Chu Cẩm rơi nước mắt nhìn sườn mặt nghiêm nghị của Tử Văn, quay ra cầu xin gã đàn ông, trái tim như vỡ ra hàng trăm mảnh.
Hạo Hiên nhìn hai người tình thương mến thương, gân xanh nổi đầy trán, hắn cười khẩy một cái rồi phất tay.
"Lũ ngu ngốc, yên tâm, hai người đều sẽ nhận đủ."
Ngay lập tức thuộc hạ chạy đến tách hai người, Tử Văn vùng vẫy gào thét, trơ mắt nhìn Chu Cẩm bị Hạo Hiên tát ngã sõng soài ra đất.
9
"Tiểu Cẩm! Tiểu Cẩm! Tên hèn hạ, sao mày nỡ làm như vậy!?"
Cơn đau rát như ngọn lửa lan bùng trên bãi cỏ, âm ỉ nhức đến tận óc. Mấy ngày nay di chuyển liên tục không kịp nghỉ ngơi, Chu Cẩm bị cái tát này đánh cho mơ màng muốn ngất đi, khoang miệng nếm được mùi máu tanh, bên má rất nhanh đã đỏ ửng sưng vù, cậu đau đớn ôm mặt, liền cảm nhận vòng tay quen thuộc.
Hắn ôm chặt cậu cứng ngắc, vòng tay cường tráng như muốn ép thân hình nhỏ bé hòa làm một, Hạo Hiên bưng mặt cậu, hôn hít tới tấp khắp nơi, từ trán, mi mắt, má, cái mũi cho đến đôi môi, không thiếu một thứ gì, mới giây trước còn sát khí đùng đùng, giây sau đã hèn mọn bày tỏ nỗi nhớ thuơng.
"Tiểu Cẩm của anh, ông xã thật nhớ em, không có em bên cạnh, không một đêm nào anh được yên giấc. Tiểu Cẩm xem, ông xã khổ sở như thế nào, lúc nào cũng lo em chịu khổ chịu lạnh. Để anh kiểm tra, xem người em có bị cái gì không?"
Xé rách quần áo trên người cậu, luồn vào trong sờ nắn lung tung. Chu Cẩm nhục nhã cố gắng ngăn hành động của Hạo Hiên lại, hãi hùng lắc đầu cầu xin.
"Đừng mà! Dừng lại đi mà!" Đừng là hắn muốn là cái đó ở đây. Không được, cậu không muốn, hắn định dùng cách này trừng phạt cậu sao?
Tử Văn đỏ mắt bị đè chặt dưới đất, bất lực nhìn cảnh tượng kinh tởm trước mắt, thiếu niên khóc lóc giãy giụa, bị gã đàn ông lột sạch quần áo, thân hình trắng nõn xinh đẹp cứ như vậy mà lộ ra trước bao nhiêu người.
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má nam nhân, Tử Văn gào lên một tiếng thê lương, căm hận nhìn Hạo Hiên cởi thắt lưng.
"Đừng đối xử với em ấy như vậy, coi như tôi cầu xin anh, tha cho em ấy đi!"
Hạo Hiên ngẩng đầu, hờ hững khinh thường liếc Tử Văn một cái, phất tay ra lệnh cho đám thuộc hạ.
"Dám đụng đến người của tao, tất nhiên mày cũng không thoát."
Ngay lập tức từng cú đấm thi nhau giáng xuống người Tử Văn, ra tay rất tàn độc, toàn nhắm vào điểm yếu mà đánh, anh co quắp ôm đầu, cắn răng chịu đựng tra tấn khốc liệt này, thống khổ nghe thấy tiếng la thảm thiết của Chu Cẩm, là cậu đang xin tha cho anh, nức nở tuyệt vọng.
Hạo Hiên không mảy may động lòng, bế Chu Cẩm trần truồng tới trước Tử Văn bị đánh đập đến mặt mũi biến dạng, lạnh lùng nói.
"Dựng nó lên cho tao, tao muốn cho nó xem một màn trình diễn đặc sắc." giọng điệu hứng thú xen lẫn chút mỉa mai, chính là con dao sắc nhọn đục khoét tâm can hai người.
3
Đám người đem Tử Văn cột chặt trên ghế rồi bịt kín miệng, sau đó cầm gậy liên tục đập vào đùi của anh, bọn họ tự biết đây là thiếu gia Trương thị, chỉ có thể dạy dỗ, không thể đánh chết.
Bên này Chu Cẩm không khá hơn là bao, hậu huyệt hiếm khi bị đụng đến giờ đây bị Hạo Hiên chọc ngoáy, không biết nặng nhẹ cứ thế đâm cả ba ngón tay vào trong. Cậu đau đến mặt mũi tím tái, chỉ biết cầu xin trong