Sáng sớm mưa rơi lất phất, Chu Chu nép vô lòng ba ngủ say, Hạo Hiên một tay bế con một tay ôm vợ cùng ngồi vào xe.
1
Không khí bên trong ấm áp, hắn cởi bớt áo khoác cho đứa nhỏ, để nó tựa vào đùi mình, bản thân cầm máy tính bảng xử lí nốt công việc.
Chu Cẩm ngó ra ngoài cửa sổ. Dù bị kiểm soát gắt gao hơn trước may sao sau khi sinh hắn không hoàn toàn giam cầm cậu. Lâu lâu có dịp vẫn sẽ đưa ra ngoài một chuyến, lần cuối cậu đến Hạo gia sắp gần một năm rồi.
Có cả nhũ mẫu Trần đi theo, hồi Giai Ý mang thai cũng chính bà một tay chăm sóc, dù cho Hạo Hiên có khắt khe trong việc bà chăm mẹ con Chu Cẩm thế nào nhưng nể tình năm xưa vẫn tôn trọng bà hết mực.
"Tới nơi rồi sao?" Chu Chu dụi hai mắt được nhũ mẫu ôm vào nhà. Hạo Hiên bung dù nắm tay cậu đi theo sau.
Giai Ý đứng trước cửa, tươi cười đón lấy cháu nội.
"Cún con của bà, hình như cháu lớn hơn nhiều đó nha."
"Bà ơi, con đói."
Giai Ý giao nó lại cho nhũ mẫu, dặn dò trong bếp có ít đồ ăn rồi đi tới trước mặt Hạo Hiên, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn.
"Hửm? Trời mưa rất lạnh, con không muốn đứng đây lâu đâu." Hắn làm ra vẻ không biết gì, ôm Chu Cẩm lướt qua bà, lập tức bị một bàn tay ngăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Hiên, con nói chuyện với mẹ một chút."
Kết quả Chu Cẩm ngồi trên giường đọc tạp chí, bé con ăn no liền lăn quay ra ngủ, trời mưa luôn khiến người ta dễ chịu hơn, mắt cậu cũng vì thế mà lim dim mơ màng. Hạo Hiên vừa hay mở cửa phòng, mặt không có chút biểu cảm nào.
Chu Cẩm sợ nhất là những lúc hắn ta trưng ra khuôn mặt này, lo lắng hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Hạo Hiên tháo đồng hồ để lên bàn, giọng điệu không nóng không lạnh nói.
"Không có gì, chỉ là mấy lời nhảm nhí sáo rỗng của mẹ mà thôi."
Giai Ý giờ đây qua lời kể của Hạo Hiên biến thành người phụ nữ chỉ biết nói mấy lời hàm hồ. Hai mẹ con vốn chẳng thân thiết, theo như Chu Cẩm quan sát thì là vậy. Nhưng thật sự hôm nay tinh thần Giai Ý trông không được tốt thật.
Hạo Hiên ân cần đắp chăn cho Chu Chu, nhiều khi Chu Cẩm ghen tị với nó, người có thể nhận lấy hết dịu dàng mà không phải chịu sự biến thái giày vò cũng chỉ có mình nó mà thôi.
Còn đang mải suy nghĩ, mũi ngửi được mùi hương chán ghét quen thuộc, bát thuốc đắng đen đưa đến bên miệng, Hạo Hiên mỉm cười lắc lắc hộp kẹo.
"Yên tâm, anh có chuẩn bị cho em rồi đây."
Chu Cẩm đan ngón tay vào nhau, ngập ngừng nói.
"Tôi không uống được không?"
Hắn ta vuốt cằm ngân dài một tiếng, cuối cùng lắc đầu.
"Lần trước đã rất thành công mà, anh hỏi qua bác sĩ rồi, tạm thời bồi bổ một thời gian, em vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra, nào uống đi."
"Nhưng tôi sợ... tôi không muốn sinh con, chúng ta có một mình Chu Chu không tốt sao?"
Bầu không khí trở nên im lặng, cậu nhìn đất hắn nhìn cậu, Chu Cẩm tự trách mình tự dưng cãi lời nhưng cậu rất sợ, liền lấy hết can đảm tiếp tục nói.
"Anh biết mà, khi đó tôi..."
"Uống." Một từ ngắn gọn nhưng đầy uy lực, chính là không có quyền từ chối, ra lệnh cho cậu phải thực hiện ngay lập tức.
Hắn có thể ôn nhu chiều chuộng nhưng hầu hết Chu Cẩm đều phải chịu sự đàn áp của hắn. Hạo Hiên muốn cùng cậu xây đắp gia đình, thâm tâm cậu bài xích thì làm sao có thể hạnh phúc tiếp nhận, thành ra hắn lại phải dùng biện pháp cứng rắn ép buộc, vì vậy giữa bọn họ chẳng giống một cặp vợ chồng thông thường mà giống quan hệ chủ tớ hơn. Đến cả quyền con người cậu còn chẳng có, vậy có thể đòi hỏi gì chứ? Chu Cẩm nín nhịn cảm giác uất ức trong lòng, uống sạch thuốc Hạo Hiên mang tới.
Mang thai thì mang thai, không phải cậu chưa từng trải qua bao giờ.
"Đừng trách anh. Đúng là anh muốn chúng ta có thêm một đứa, anh biết em không thích, được thôi, anh định cho bỏ qua đây, có mình Chu Chu đã tốt lắm rồi. Mà chiều nào em cũng xem ti vi, thích lắm à, thấy gì trên đó?" Đút kẹo vào miệng nhỏ xinh, Hạo Hiên nheo mắt nhìn làn da đang dần tái nhợt của cậu.
2
Cậu không thấy gì trên đấy cả, chỉ đang chờ người nào đó xuất hiện, hành động vô thức của Chu Cẩm đã chọc giận Hạo Hiên, hắn không nói ra nhưng âm thầm tìm cách trừng phạt lên cậu, hành động vừa rồi là lời cảnh cáo rõ ràng nhất.
Gã đàn ông chậm rãi cởi từng khuy áo, như sói đói dõi theo con mồi, áo sơ mi bị ném xuống sàn nhà tiếp đến là quần dài và đồ lót, cả người gã trần trụi chắn ngay phía trước, sự rắn chắc khỏe mạnh mang đầy tính xâm lược, dương vật thô to chưa gì đã bán cương. Chu Cẩm nuốt nước miếng, khẽ liếc về phía đứa nhỏ đang say giấc nồng.
"Chu Chu lỡ tỉnh dậy thì sao, hay để buổi tối được không?"
"Nó ngủ say lắm, không sao đâu." Hắn lột đồ cậu rồi đẩy ngã xuống giường. Hai thân thể dính sát vào nhau, Chu Cẩm gần như lọt thỏm trong lòng Hạo Hiên, mỗi tấc da thịt đều cảm nhận đụng chạm thân mật của đối phương.
Bên cạnh là con hai người, vậy mà ba mẹ nhân lúc nó ngủ làm ra chuyện xấu hổ. Chu Cẩm chịu không nổi cảm giác này, thì thầm cầu xin gã đàn ông.
"Chúng ta đợi đến buổi tối được không? Ra chỗ khác cũng được, chẳng may Chu Chu thức dậy thì sao?" Chu Cẩm lo lắng không thôi, Hạo Hiên liền lấy chăn chồng lên hai người, lúc này cậu mới chịu nằm yên.
Đôi môi quấn quýt không rời, tiếng nhóp nhép nhỏ nhẹ quẩn quanh bên tai. Thân nhiệt tỏa ra tích tụ trong chăn khiến Hạo Hiên nóng bừng, thổi bùng ngọn lửa dục vọng âm ỉ cháy trong người. Chu Cẩm chỉ cảm thấy nghẹt thở, hắn ta nặng quá, cậu chống đỡ không nổi.
Hoa huyệt bị đâm chọc rất nhanh liền phân bố nước nhờn. Ngón tay cọ lên vách thịt, đâm rút ngoáy tròn. Hai má mỹ nhân đỏ hồng, đôi mắt long lanh khẩn cầu nhìn hắn. Cái môi này sắp không kìm được tiếng rên nữa rồi, mong hắn hãy dừng tay nhưng Hạo Hiên đâu nghĩ vậy. Hắn chỉ thấy yêu tinh dưới thân đang quyên rũ hắn, dương vật cương cứng cọ loạn lên bụng nhỏ, được da thịt mịn màng âu yếm, còn chưa đút vào mà Hạo Hiên thở dốc như sắp bắn tới nơi.
"Tự bóp vú cho anh xem, nhanh lên"
Hai tay chống đỡ bên đầu Chu Cẩm, thân dưới nhấp nhô tiếp tục cọ sát. Cậu dưới sự quan sát của hắn run rẩy bóp hai khối thịt trước ngực, nó to hơn trước nhiều. Trải qua một lần sinh nở càng