Chu Cẩm gần như lọt thỏm trong lòng Hạo Hiên, nhìn từ đằng sau tấm lưng to lớn cũng chỉ thấy hai chân mảnh khảnh thon dài vắt ngang eo hắn ta. Hạo Hiên như cắn nhầm thuốc, vận hết sức chơi người dưới thân đến mơ màng muốn ngất lịm.
Thân thể suy nhược cộng thêm tinh thần sa sút, giờ đây còn phải hứng chịu cơn sóng dục vọng của Hạo Hiên, hắn vuốt gậy thịt nhỏ, liên tục ra lệnh cậu phải rên cho hắn nghe. Bữa nay làm tình cậu không nhận được một chút khoái cảm nào, Chu Cẩm mặt mày tái nhợt, thân thể đau như sắp nứt cả ra, cuối cùng chịu không nổi mà oà khóc cầu xin.
"Oaa... hức hức... tôi ... tôi đau... xin anh tha cho tôi... tôi sai rồi, tôi không dám nữa..."
"Em sai cái gì?"
Chu Cẩm không biết, cậu cắn chặt răng chịu đựng tiến công mạnh mẽ của hắn ta. Một người lúc nào cũng bị nhốt trong phòng thì có thể làm được gì chứ? Hắn ta không nói không rằng lôi cậu ra trừng phạt như vậy, Chu Cẩm không muốn cũng phải cam chịu chấp nhận.
Dương vật kịch liệt đưa đẩy giống như con dao cùn đâm vào trong quấy loạn nội tạng. Mặc dù đang là ngày đông lạnh giá nhưng Chu Cẩm vẫn đổ đầy mồ hôi, hoa huyệt liền không tự chủ mà siết chặt khiến cho hắn không kịp trở tay bắn ra ngoài. Khuôn mặt tuấn tú biến sắc, Hạo Hiên có chút tức giận ngắt véo đầu vú đỏ rực.
"Em tính làm gì, chán ghét anh đến mức muốn ép chết ông xã sao? Ông xã đang chịch em mà, lồn dâm không biết điều muốn bị dạy dỗ một trận hả?" Nói xong liền vung tay liên tục tát vào hoa huyệt sưng tấy, chèn ép Chu Cẩm khóc lóc dưới thân, cậu xoa hai bàn tay vào nhau, hướng gã đàn ông cầu xin đừng bắt nạt mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tha cho tôi... tha ... ông xã tha... xin anh nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa... hức hức... đừng mà... tôi rất sợ, tôi không biết mình đã làm gì sai hết... hức...a... tôi xin lỗi, xin lỗi." Chu Cẩm phát hoảng dùng hết sức lực nói to, giọng điệu đáng thương như sắp vỡ vụn, chỉ mong hắn rủ lòng thương buông tha cậu, chí ít là hãy nói vì sao hắn lại hành xử như vậy.
Hạo Hiên ngừng động tác lại, nhìn cậu chằm chằm rồi hỏi có yêu hắn không. Chu Cẩm nuốt nước miếng gật đầu, lập tức nghe thấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng, là hắn ta điên tiết ném vỡ đèn ngủ trên bàn.
"Nói dối! Đồ nói dối! Yêu mà còn dám tơ tưởng đến người đàn ông khác, em coi anh như mù sao?"
1
Hắn lớn giọng quát tháo, mọi thứ tồi tệ nhất đều đổ dồn trong thời gian gần đây. Đặc biệt là, đặc biệt là tên khốn Tử Văn ấy về nước rồi, tên đó quay lại muốn cướp Chu Cẩm của hắn đi! Thậm chí hắn biết cậu còn nhung nhớ đến tên khốn đó.
"Không được đi, không được đi! Tiện nhân dâm đãng, sao lại dám phản bội chồng em!?"
Chu Cẩm ngỡ ngàng nhìn Hạo Hiên điên cuồng đập phá đồ đạc, chỉ biết trốn vào một góc kinh hãi ôm đầu. Làm ơn, ai hãy tới cứu cậu, cảnh tượng trước mắt thật kinh khủng, con quái vật nổi trận lôi đình phát tiết phẫn nộ ngập tràn.
Gã đàn ông thở hồng hộc, chậm rãi đi tới người đang ôm mình co ro kia.
"Bỏ tay ra."
Chu Cẩm run lẩy bẩy không có phản ứng, mặt càng chôn sâu vào giữa hai chân. Hạo Hiên "chậc" một tiếng, sau đó cúi xuống há miệng cắn tay cậu.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Chu Cẩm giãy nảy vùng vằng muốn rụt lại, Hạo Hiên cầm tay cậu càng dùng sức cắn mạnh, hàm răng ghim sâu vào da thịt, chẳng mấy chốc mà mồm gã bê bết máu.
1
"Aaa... tay của tôi... đau quá... tay của tôi..."
Yết hầu Hạo Hiên khẽ động, thoả mãn nuốt xuống dịch vị tanh tưởi ngọt ngào, ghé sát vào tai thủ thỉ.
"Đừng đi, xin em đừng đi." Mối quan hệ này Hạo Hiên luôn là người cầm quyền nhưng có lẽ người có thâm tâm yếu đuối nhất lại chính là hắn. Luôn thấp thỏm lo âu, sợ rằng một ngày nào đó Chu Cẩm sẽ rời bỏ hắn, Hạo Hiên thiếu cảm giác an toàn một cách trầm trọng, tâm lý trở nên tồi tệ hơn biến hắn thành một con quỷ chỉ biết hành hạ doạ nạt đối phương. Chu Cẩm đáng thương, bông hoa xinh đẹp rực rỡ lụi tàn dưới bàn tay hắn rồi.
Chu Chu buồn bã ngồi một góc nghịch đồ chơi, ai hỏi gì nó cũng không nói, nó giận ba ba, hắn cư xử kì lạ, tại sao không cho nó gặp mẹ, gia đình bạn bè có ai giống nó đâu. Bọn họ thậm chí còn có phụ huynh đưa rước đi học, bản thân thì sao chứ? Chu Chu vừa nghĩ vừa tủi thân, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu cảm thấy những điều bất ổn xung quanh nhưng chung quy nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngoài bất mãn ra cũng không có suy nghĩ nào khác.
Vì thế mà nó giận dỗi không thèm đi ăn với hai người, thành ra bữa tối nay chỉ có Hạo Hiên và Chu Cẩm.
Cậu nghịch mấy sợi lông mềm trên tay áo, hỏi rằng mình ở nhà được không? Nếu như Chu Chu không đi cùng, cậu liền không muốn đi, có con trai bên cạnh hắn ta sẽ không dám làm bậy. Tất nhiên Hạo Hiên không đồng ý, hắn đánh tay lái cho xe rời đi.
Chiếc xe đen bóng lao vun vút trên đường, bông tuyết trắng xoá rơi trên mặt kính lạnh lẽo giống như tâm trạng của Chu Cẩm lúc này vậy. Khẽ vuốt cánh tay được băng bó kĩ