Lúc máy bay đáp xuống sân bay Đông Thành thì đã là mười hai giờ trưa.
Trịnh Vãn không chắc liệu Nghiêm Quân Thành có bận công việc hay không.
Nhưng cô hiểu phong cách làm việc của anh, anh sẽ luôn sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa. Hiển nhiên là thế, khi bọn họ vừa xuống máy bay, anh dẫn cô đến bãi đậu xe thì đã có tài xế đợi sẵn ở đó.
Anh mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, cô cẩn thận nhìn tài xế một cái, khẽ hỏi anh rằng: “Anh về công ty à?”
“Không.”
Nghiêm Quân Thành nắm tay cô, anh thản nhiên dựa vào ghế xe.
Người lái xe lặng lẽ chờ đợi.
Trịnh Vãn thấy Nghiêm Quân Thành không nói là sẽ đi đâu mà chỉ nhìn cô.
Cô sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, rồi lại ngập ngừng hỏi anh: “Anh có muốn ăn ở chỗ em không?”
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn bình thường, anh khẽ “ừ” một tiếng.
Có một việc nữa đã khiến cho Trịnh Vãn bị sốc. Cô không nói địa chỉ nhà của mình, Nghiêm Quân Thành cũng không nói, nhưng dường như tài xế biết rất rõ là xe đang chạy trên con đường chính dẫn đến nhà cô. Cô lấy lại được sự bình tĩnh khá nhanh, ngay trong đêm của cái ngày họ gặp lại, anh có đến tìm cô một lần, mặc dù hôm đó cô không nhìn thấy tài xế, nhưng có lẽ là người đang ngồi trong xe.
Mất gần một giờ để lái xe từ sân bay về nhà cô.
Hôm nay là ngày làm việc, vậy nên, kể từ lúc xuống xe đến giờ, họ không hề gặp phải bất kỳ một người tài xế nào.
Hành lang chật hẹp, bậc thang lại dốc. Trịnh Vãn đã đi qua vô số lần, Nghiêm Quân Thành cũng vậy.
Khi đi đến cửa, Trịnh Vãn mở túi xách ra rồi lục lọi bên trong một lúc mới tìm thấy chìa khóa.
Vốn dĩ nhà của Trịnh Vãn đã nhỏ, còn Nghiêm Quân Thành lại rất cao, bởi thế, khi anh bước vào, trông nó càng chật chội hơn.
Gần như đồ đạc trong nhà không thay đổi gì. Anh cũng đã từng đi vào căn phòng này, ấy là khi họ vừa thi đại học xong, thời tiết nóng nực, cô lại lười biếng không thích ra ngoài, khi ba mẹ không có ở nhà, anh sẽ vào đây chơi.
Ban đầu Nghiêm Quân Thành không hề có ý định nhìn vào nó.
Nhưng rồi, ánh mắt bình tĩnh của anh đã lướt ngang qua bức ảnh gia đình, rồi lại lặng lẽ nhìn vào nó.
Anh hơi nheo mắt lại để nhìn, nhìn chằm chằm vào người thanh niên trong bức ảnh.
Dù đã nhiều năm qua đi, nhưng trong mắt Nghiêm Quân Thành vẫn luôn toát ra một sự lạnh lùng.
Người đàn ông mà anh ước gì mình có thể cắt sống, nay đã biến thành một nắm đất.
Ấy thế mà khi thấy anh ấy có được cô thêm một lần nữa – dù chỉ thấy qua một bức ảnh.
Anh vẫn không hề thấy vui mừng, không hề vui mừng dù chỉ là một chút.
Trịnh Vãn đi từ trong phòng tắm ra, cô cầm lấy một cái khăn tắm màu xám, nhẹ nhàng nói: “Trong nhà có khăn sạch, anh lại đây rửa mặt đi.”
Sau đó Nghiêm Quân Thành mới quay đi và bình tĩnh đi về phía cô.
Anh không cầm lấy chiếc khăn tắm đó.
Trịnh Vãn nở một nụ cười bất đắc dĩ trên khuôn mặt, cô đã hiểu ý anh, hai người bước vào phòng tắm chật hẹp hơn ngoài này, rồi cô mở vòi nước, lấy một chậu nước sạch, làm ướt khăn tắm rồi vắt thật khô.
Anh quá cao so với tầm mắt của cô.
Anh thấy được sự bối rối trong cô, nên anh bèn cúi xuống, lại gần cô hơn. Cô tỉ mỉ lau mặt cho anh, anh không giống với khi còn trẻ nữa, khi anh còn là học sinh, trông anh càng lạnh lùng và xa cách hơn bây giờ, có lẽ vì anh đã trải qua không biết bao nhiêu năm mưa gió, trui rèn tôi luyện trên thương trường, vậy nên anh của bây giờ vô cùng mạnh mẽ và uy nghiêm.
Từ hàng lông mày sắc nét, chiếc mũi cao cao cho đến khuôn hàm thon gọn.
Có lẽ anh không hiểu.
Có lẽ anh không quen với việc làm thế nào để thoải mái trước mặt cô.
Khí thế mạnh mẽ của anh bao trùm lấy cô, cô khó lòng mà hít thở được.
Làm gì có cái gọi là “thử đúng thì là may mắn, mà thử sai thì cũng không còn hối tiếc gì”. Đến cả anh của hai mươi năm trước cũng thường hay khiến cho cô sợ hãi, nhưng anh của bây giờ đã không còn như xưa nữa, sao cô có thể bình an rút lui chỉ với một câu nói “Thử sai rồi” được đây? Bước đi này của cô có ý nghĩa gì, lòng cô biết rõ vô cùng.
Trừ khi anh buông tay cô ra, nếu không thì cô sẽ không có cơ hội rời xa anh thêm một lần nữa.
Cô đã chọn đi bước này rồi thì không thể lùi bước được, càng không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Cô hít một hơi thật sâu, giữ lấy nhịp thở đều đặn.
Để cho bản thân mình quen với mọi thứ thuộc về anh.
Nghiêm Quân Thành nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của cô. Thời gian vô cùng ưu ái cô, cô vẫn như những gì anh từng nhớ.
Anh bỗng đưa tay ra, đặt lòng bàn tay mình lên eo cô, thuận thế hướng về phía ngực cô.
Trịnh Vãn trở tay không kịp.
Sau khi nhận ra thì cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng cười hỏi: “Buổi chiều anh còn đi làm không?”
“Ngày mai đi.”
“Vậy anh ở lại đây nghỉ ngơi đi nhé?” Trịnh Vãn nhỏ giọng thảo luận cùng với anh.
Nghiêm Quân Thành không có ý kiến gì cả. Rồi sau đó Trịnh Vãn thoát ra khỏi vòng tay anh, dẫn anh vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo ra và nói: “Mấy ngày rồi em không về, có lẽ ga trải giường đã dính bụi rồi, để em thay ga trải giường sạch đã.”
Cô gấp ga trải giường và mền lại thật gọn gàng rồi đặt chúng lên trên tủ quần áo.
Cô cần phải có điểm tựa để đứng vững.
Nghiêm Quân Thành bèn đưa tay giúp cô lấy chăn bông, rồi anh khẽ hỏi: “Bộ này hả?”
“Vâng.”
Cô còn tưởng là anh sẽ không làm những chuyện như thế này, nhưng không ngờ, lúc cô thay vỏ gối, anh lại đến giúp cô một tay.
Nhưng động tác vẫn không nhanh nhẹn như cô. Có vẻ như lâu rồi anh mới làm một việc như thế này.
Cô không nhịn được mà bật cười: “Anh cũng làm việc này nữa à?”
Nghiêm Quân Thành thay cho cô một chiếc áo gối sạch sẽ, lại cùng cô thay ga trải giường mới.
“Anh cũng là người, đâu bị mất tay mất chân đâu.”
Giọng của anh nhẹ nhàng, nhưng cô nghe thấy chút chút tự hào mà anh đã kìm lại.
Trịnh Vãn cười, cố tình hỏi anh: “Vậy ý của anh là, bây giờ anh vẫn đang tự thay chăn bông à?”
Cô không hề tin vào điều này.
Đừng nói đến một người bận rộn như anh, bây giờ, đến cả một số vị khách mà cô từng tiếp xúc cũng thế, tuy chỉ là nhân viên văn phòng nhưng họ vẫn vô cùng bận rộn công việc, họ cũng sẽ thuê dì giúp việc bán thời gian để người ta giải quyết giúp những việc lặt vặt trong cuộc sống.
“Bây giờ đang thay mà.” Anh thẳng thắn trả lời cô.
Trịnh Vãn sửng sốt một lúc, nhưng rồi, khi cô chợt nhận ra điều đó thì cười phá lên.
Nhờ có sự trợ giúp của anh, ga trải giường và chăn bông sạch được thay xong rất nhanh, cô mới giặt sạch và phơi khô gần đây, nó vẫn còn thoang thoảng hương thơm của bột giặt.
Vỗ nhè nhẹ lên gối nhiều lần.
Cuối cùng thì cô nhìn sang anh, anh đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, rồi nói rằng: “Anh mệt thì ngủ một chút đi. Em ra ngoài mua đồ, cơm nước xong sẽ đánh thức
anh.”
Anh của bây giờ, thân phận vô cùng cao quý.
Anh mặc một bộ vest lịch sự được thiết kế và đặt làm riêng, nó được cắt may rất cẩn thận, làm nổi bật lên dáng người thẳng tắp của anh. Khó lòng mà ăn nhập được với căn phòng chật hẹp loang lổ này.
Như thể là anh không nên ở đây vậy.
Cô hiểu mong muốn của người đàn ông này, nhưng không hiểu trái tim của anh. Ngay từ đầu cô đã không hề thông minh, trừ phi người đó chịu mở nó ra cho cô xem.
Tình cảm ở tuổi này được ví như sương mai ngắn ngủi.
Ở bên nhau mà chẳng cần phải cam kết gì, chia ly cũng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Nghiêm Quân Thành cau mày nói: “Còn sớm, đi ra ngoài ăn cơm đi, nếu không thì anh kêu người mang tới.”
“Không.” Cô chậm rãi lắc đầu: “Vậy thì phiền phức quá, hay anh nếm thử tay nghề của em đi.”
Cô đã không về mấy ngày nay rồi.
Tư Vận luôn ăn ở căn-tin, con gái cô rất hiểu chuyện, con bé từng nói qua điện thoại, nói về những bữa ăn ở căn-tin ngon đến mức nào. Nhưng cô không thể tin được, cô cũng đã từng đi học và từng ăn ở nhà ăn của trường, thường có rất ít món ngon. Hôm nay cô đã về, cô rất muốn nấu cho con gái mình một vài món ăn mà con bé yêu thích.
Nghiêm Quân Thành như đang suy nghĩ gì đó.
Sau vài giây, anh bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Anh chưa nếm thử bữa ăn do cô nấu bao giờ.
Anh điềm nhiên và bình tĩnh như thế, người như Trịnh Vãn không thể nhìn thấu bóng tối đang hiện hữu trong lòng anh.
Ngoài cô ra, Nghiêm Quân Thành chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực khi đối diện với người khác.
Trịnh Vãn cũng lo là anh sẽ đòi đi chợ cùng với cô.
Tuy cô không ngại bị người ngoài biết đến. Nhưng cô hy vọng rằng, cô sẽ có cơ hội tự nói cho con gái mình nghe, thay vì phải để con bé biết mẹ mình đã có tình yêu mới từ một người khác.
Trông Nghiêm Quân Thành có vẻ mệt mỏi.
Anh cũng không đề cập đến việc đi chợ với cô, dưới ánh mắt dịu dàng của cô, anh cởi áo khoác và thắt lưng có khóa bằng kim loại ra rồi lên giường.
Trịnh Vãn hơi sững sờ.
Tiếng lách cách ấy, giống như bàn tay của thần thánh vậy, dễ dàng chạm đến trái tim cô, đồng thời, thanh âm ấy cũng khiến cho cô nhớ lại tất cả những hỗn độn và si mê mình từng có với anh khi đó.
Bây giờ anh đang nằm trên chiếc giường khung sắt mà cô đã đặc biệt thay cho.
Phòng ngủ chính này từng là phòng của ba mẹ cô, nhưng đồ đạc bên trong quá cũ, đặc biệt là chiếc giường này, chỉ cần lật người một chút thôi là sẽ kêu cót két cọt kẹt, rất khó chịu. Nghĩ là chỉ có một mình mình ngủ thôi nên cô đã mua chiếc giường một mét rưỡi này ở chợ.
Bình thường thì nó vẫn đủ rộng rãi để cô ngủ.
Nhưng Nghiêm Quân Thành lại quá cao, anh nằm trên cái giường này trông như không đủ chỗ để chứa đôi chân dài của anh.
Trịnh Vãn không kìm được, hình như cảnh tượng này trông khá buồn cười, vậy nên cô đã nở một nụ cười nhẹ.
Nghiêm Quân Thành chắp tay ra sau đầu, quay đầu lại thì nhìn thấy cô cười, trong lòng anh lại thấy bất đắc dĩ.
Cô đi tới chỗ cửa sổ rồi với tay ra kéo rèm cửa vào.
Căn phòng bỗng tối hơn.
“Anh ngủ đi, cơm nước xong em sẽ gọi anh.”
Vừa nói xong, đang muốn đi ra ngoài, thì có một “luồng sức mạnh” ngăn cản cô lại, cô bèn cúi đầu nhìn, không biết anh đã nắm lấy cổ tay cô từ lúc nào nữa.
“Về sớm nhé.”
“Vâng.”
Dưới cái nhìn của anh, Trịnh Vãn đi từng bước đến cửa, rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
…
Trịnh Vãn đi ra ngoài với cái ví và chìa khóa.
Đông Thành đã vào đầu đông, có mặc áo khoác cũng không đủ để chống đỡ trước từng cơn gió lạnh.
Nơi cô sống khá gần với nhiều nơi – có siêu thị và chợ bán rau, chỉ cách đây khoảng chừng một ki-lô-mét. Cô chạy vội ra chợ bán rau, chọn một con cá diếc còn sống, mua thăn bò loại còn ngon và ớt chuông.
Trong mấy năm qua, cô đã học cách nấu ăn.
Lúc đầu cũng nấu ra vài món không thành công, có món cực kỳ nhạt, cũng có món rất rất mặn, phải mất một thời gian rất dài để luyện ra tay nghề nấu nướng như hiện giờ…
Thật ra cũng không thể xem đó là tay nghề.
Chỉ vừa đủ tiêu chuẩn cho những bữa cơm bình thường trong gia đình, hương vị không quá ngon nhưng cũng không hề khó nuốt.
Món ăn sở trường của cô là canh đậu hũ cá diếc và thăn bò kho tiêu.
Đây cũng chính là món ăn yêu thích của con gái Tư Vận.
Còn Nghiêm Quân Thành thích gì?
Đây là một vấn đề nan giải đối với cô. Lâu quá rồi nên có rất nhiều thứ mà cô không thể nhớ được.
May mắn thay, bây giờ anh đang ở bên cạnh cô.
Lúc Trịnh Vãn về nhà, cô cố tình làm mọi chuyện thật nhẹ nhàng, đeo tạp dề vào, xử lý nguyên liệu đâu ra đấy.
Cô quá tập trung nên không hề nhận ra Nghiêm Quân Thành đã đi ra khỏi phòng ngủ chính và đang chăm chú nhìn cô cách đó không xa.
Cuối thu sảng khoái biết bao.
Dường như cô đang ở trong thế giới phân tranh giữa ánh sáng và bóng tối.
Dễ làm cho người ta hiểu lầm rằng, đây chỉ là một giấc mơ.
Trịnh Vãn đang bẻ ớt chuông thì tự nhiên có ai đó ôm cô từ phía sau, cô giật mình đến nỗi co người lại. Sáu năm qua, cô không còn quen với sự tiếp xúc thân mật như thế này, nhưng người đứng sau lưng cô lại không cho phép cô lùi bước.
Anh tựa cằm lên đỉnh đầu của cô.
Cả người cô dần thả lỏng ra, cô không còn chống cự cái ôm của anh nữa, hai tay cô không ngừng chuyển động, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Cẩn thận nào, em đang thái rau đó.”
“Kệ đi.”
Anh cười khẽ, thậm chí anh còn đưa tay về phía cô: “Thái đi.”
Cho dù đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng nếu anh muốn nó là thật.
Thì nó không thể là giả được.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
[Chương này sẽ thả một trăm bao lì xì nhé, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!]
Có bạn đọc nói mình viết tương đối khó hiểu, mong mình giải thích =.=
[Cho dù đây chỉ là một giấc mơ] Câu này có nghĩa là, trong lòng nam chính cũng biết rằng đây chỉ là một giấc mơ và anh cũng biết là cô không hề yêu anh.
[Nhưng nếu anh muốn nó là thật, thì nó không thể là giả được] Có nghĩa là, chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh anh, thì một ngày nào đó, điều đó sẽ trở thành sự thật.