Hoảng loạn ...
Khi nãy cô bước vào thì vắng tanh cơ mà, bây giờ...
Tần Tâm Ly quay người lại, nhìn xung quanh hai lượt mới chú ý đến một góc hẻo lánh có một người đàn ông đang ngồi trên Ghế Đẩu.
Anh ta bị khuất nửa mặt, chỉ cho cô thấy một phần bên.... nhưng mà nửa mặt kia vô cùng tinh tế và anh tuấn.
Tần Tâm Ly đánh giá người đàn ông này, nhan sắc có một chút ma mị không rõ.
" Tôi xin lỗi.. tôi đến tìm Diêu tổng, không biết ngài ấy...".
" Cô là người phụ nữ mà tôi đã mua đêm đầu tiên đó sao?".
Câu hỏi của người đàn ông làm cô bị chợn người
Người này là Diêu Tổng ?.
Người đàn ông thần bí này cho cô một cảm giác xa cách, cô không nghĩ đến người trước mặt này lại là khách hàng của cô.
" Cô là cô gái đó à? ". Người đàn ông lại lặp lại một lần nữa.
"...Tôi.... Đúng rồi, Tôi chính là người đã giao dịch với ngài".
Tần Tâm Ly không còn cách nào khác, chỉ biết nói thẳng.
"Bước qua đây". Người đàn ông ra lệnh.
Cô bị yêu cầu như thế thì chủ động đi đến.... nhưng mà không một ai biết được, cô đang dùng hết tất cả sức lực còn lại trong cơ thể mình mà đi đến đó.
Những bước chân di chuyển nhưng nặng ngàn cân.
Hắn ta là người như thế nào? Cô không biết.
Cô rất sợ hãi. Diêu Tổng này...nếu hắn ta không vừa ý, cô sẽ không có tiền, Cô cũng đang sợ hắn ta là một kẻ khủng bố.
" Đi nhanh một chút, cô thật chậm chạp".
Giọng nói trầm thấp có vẻ không hài lòng.
".. xin lỗi... Tôi liền đến". Tần Tâm Ly sợ hãi bước đi nhanh hơn, khi đối diện với hắn ta rồi cô mới thở ra, lại không có can đảm ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Cô đang có cảm giác mình bị soi mói, tay chân lạnh ngắt, Tần Tâm Ly cúi đầu, chờ đợi anh ta ra lệnh.
" Ngẩng đầu lên". Hắn ta nói.
Cô theo lời hắn ta, ngước lên, cũng thuận tiện thấy được "dung nhan" của hắn ta.
Hắn ta quả thật rất ma mị. Rất đẹp và cũng.....rất nguy hiểm, giống như Tu La bước lên từ địa ngục. Ánh mắt sâu hút đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn ta nhìn cô rất lâu, cô cũng đứng im một chỗ, không dám cử động, trong ngực tim đã đập đến loạn xạ.
Nhìn một lúc, đối mặt với ánh mắt của hắn ta, hắn ta làm cô kinh hãi, cô không dám nhìn nữa mà hướng mắt nhìn đi nơi khác... nhìn vào cúc áo trên ngực của hắn.
Hắn mặc áo sơ mi màu xám nhạt, chiếc cúc bóng loáng, màu bạc chói lóa dưới ánh sáng đèn.
Một lúc lâu sau đó, cô nghe hắn ta nói:" Không tệ, cô rất hợp ý tôi".
" vậy... ngài...". Cô định hỏi hắn sẽ muốn làm gì?.
Quyết định bước đi trên con đường này, cô chỉ còn cách can đảm đối đầu, tiếp tục mà bước tiếp, dù có bị tổn thương thì cũng không thể nào lùi bước được, bởi vì cô không còn con đường nào để quay lại.
"Tôi đưa cô đến đây là có lý do, tôi muốn cô