Hai người vừa bước vào xe, không khí lại trở lại như trước, xa cách đến lạnh lẽo.
Dường như cảnh diễn lúc nãy chỉ là một trò đùa trong quá khứ không có thật....
Chỉ có không khí lạnh lùng giữa hai người mới chính là chân thật.
Tần Tâm Ly không thể nghĩ ra vừa nãy mình đã làm những trò gì.
Cô nhìn hắn, thước phim cuộc đời của hắn lại hiện ra trước mắt, mà cũng không ngờ tới, khi Diêu Trì diễn xuất, vẽ mặt lại thâm tình như vậy.
Làm con tim rung động như thế....
Cô....
Không được. Cô không thể rung động. Tần Tâm Ly tự lay tỉnh bản thân.
Bởi vì Diêu Trì đã có cảnh cáo, cô không thể nào.... tại sao lại quên mất cơ chứ.
Tần Tâm Ly cười khổ. Chắc là tâm tư thiếu nữ mới lớn của cô lại trỗi dậy, chưa bao giờ yêu ai, lần đầu tiên có một người con trai làm ra những hành động âu yếm với mình, đương nhiên là không chịu đựng được.
Tần Tâm Ly lúc trước đi học cũng có một số người theo đuổi, nhưng mà cô đều một mực từ chối. Bởi vì cô nghĩ việc học của mình là quan trọng, cũng không có thời gian yêu đương, sau khi nhà xảy ra chuyện lại càng không.
Và những người đó không có cao tay như là Diêu Trì, cũng sẽ không có thâm tình, âu yếm như thế.
Cô ngồi nghiêm chỉnh lại, một chốc thì lén lút nhìn Diêu Trì lạnh lùng lái xe bên cạnh.
Cô cười mỉa mai bản thân mình, hết diễn rồi thì hắn cũng lạnh lùng theo.
Tần Tâm Ly không nhìn nữa, đời mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, cô thấy cửa hàng tấp nập, thấy có người phát tờ rơi.... Tần Tâm Ly sực nhớ ra mình còn một chuyện chưa nói.
Cô quay sang, ấp úng nói:" Tôi muốn....".
Diêu Trì nhìn cô, hắn đang đợi câu nói tiếp.
Tần Tâm Ly bị ánh mắt hắn áp bức, cô cố gắng lấy lại can đảm:"tôi muốn đi làm trở lại, tôi...".
Hắn nhíu mày, dường như không hài lòng, mở miệng lạnh nhạt:" cô làm cái gì?".
Cô lắc đầu:" tôi không biết, nhưng mà tôi nghĩ mình sẽ đi tìm việc làm, tôi không quen khi mỗi ngày đều thẩn thờ như vậy".
Hắn nghe coi nói xong thì cười lạnh nhạt, hít mắt:" Cô không quen ? hay là cô không nhớ ? cô nên nhớ bây giờ cô đã là vợ tôi, vợ của Diêu Trì, nếu cô đi làm việc, người khác nhìn thấy họ sẽ nghĩ như thế nào?".
Cô không nghĩ...cô chỉ nghĩ là mình sẽ tìm một công việc như trước... không ngờ...
" tôi không thể nuôi nổi cô sao?".
Cô xua tay:" tôi không có ý đó.... tôi không có ý đó...".
Là Tần Tâm Ly quên mất, mình bây giờ đã là vợ anh, không thể nào tự do tự tại như trước mà bị gò bó trong một khuôn khổ.
Nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ rất rắc rối.
" Cô cứ ở yên ở nhà đi". Diêu Trì hừ lạnh.
" Tôi biết rồi".
Tần Tâm Ly đơ người, trở lại không dám nói