Cô trở về nhà cũng là hai tiếng sau, phía trước cổng đậu sẵn hai chiếc xe, xe đậu ở trước cửa nhà?.
Cô ngạc nhiên, chiếc xe đen này là của Diêu Trì, cô đã biết rồi, còn chiếc xe trắng này là của ai, cô không nghĩ Diêu Trì sẽ chạy chiếc xe nữ tính này...
Có khách ?.
Cô tò mò bước vào, trong nhà không có người giúp việc bởi vì Diêu Trì không thích, có thuê bọn họ thì họ cũng chỉ đúng giờ đến dọn dẹp và rời đi, dù có khách đến thì cũng không khí cũng như thế, cô rẽ trái, khi sắp đến phòng khách thì thấy cảnh tượng như thế này...
Ở phòng khách, Diêu Trì đang ngồi và đối diện là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
Hai người đang nói gì đó, bây giờ bước đến thì sẽ bị phát hiện, theo bầu không khí là lạ này, cô đoán chắc hắn cũng không muốn người thứ ba biết được, cô dịch người, đứng nép ở góc tường không muốn đi đến.
Cô giống như người ngồi không thể chen vào, cũng không muốn đi ra để làm mất mặt.
Từ góc độ này, cô có thể nghe được loáng thoáng bọn họ nói chuyện.
" Chúc mừng anh đã cưới vợ". cô gái kia nói.
".... ừ, em sống như thế nào?".
" Rất tốt, em và anh ấy sống rất tốt, cũng hy vọng anh sẽ sống tốt...". Cô gái khi vừa cười vừa nói, cũng chưa nói xong thì đã bị hắn cắt lời.
" anh sống tốt hay không thì anh sẽ tự biết, đừng nhắc tên đó trước mặt anh". Hắn gầm giọng.
Nháy mắt cô gái kia liền mất đi ý vui vẻ, hai mắt trở nên ảm đạm.
"...Diêu Trì, mọi chuyện cũng đã qua, anh đừng nên..". Cô gái kia giọng bất đắc dĩ.
" Mộc Tiểu, đủ rồi...". Diêu Trì chắc có lẽ đã không còn kiên nhẫn.
Tần Tâm Ly nghe hắn gọi một cái tên quen thuộc, hai mắt mở lớn, Mộc Tiểu thư ở trong miệng dì giúp việc, Mộc Nhi ở trong miệng hắn, Mộc Tiểu ngồi ở đây.
Là cô gái kia sao?.
Gặp được người thì cô sẽ làm gì, cô chỉ đành bất lực.
Cô gái kia hóa ra là người hắn yêu.
Cô gái tên Mộc Tiểu thở dài:" chuyện đã qua thì cho nó qua đi. Em xin lỗi....Nhưng mà cô ấy là một người tốt. Anh đừng phụ cô ấy".
Diêu Trì nghe xong cũng không cho là đúng:" phụ hay không là do anh quyết định, em không cần xen vào. Em nên nhớ, nếu hắn ta không chăm sóc tốt cho em thì chính anh sẽ giành lại em".
" Em chắc chắn anh ấy sẽ không, em hi vọng anh hạnh phúc, buông bỏ tất cả...".
" đi em về đi, anh không thể". Diêu Trì nhắm mắt, hạ lệnh đuổi khách:" được rồi, anh muốn yên tĩnh".
Cô gái kia lại thở dài, không thể nào ở lại nữa đành xách túi đứng dậy rời đi.
Cô đứng nép bên góc phòng, đương nhiên con đường này là con đường duy nhất để ra cửa.
Khi cô gái đó đi ngang qua hai người tất nhiên sẽ chạm mặt nhau, cô gái đó đi ra cửa, thấy cô thì hơi ngạc nhiên, sau đó liền hiểu ra cái gì thì mỉm cười nhìn cô, gật đầu chào tạm biệt.
Tần Tâm Ly không biết hai