Cảm thấy áp bách rồi đây.
Cô đang trong trạng thái đứng ngồi không yên, đối mặt với Diêu Trì quá gần, mà cũng bị ánh mắt của hắn cứ quét qua quét lại. Cả người cô căng cứng, những âm thanh xung quanh tai cũng bị gạt bay.
Hắn không thể nào nhìn ở chỗ khác được hay sau, ánh mắt của hắn cứ lại dừng trên người cô. Cô không dám đối mặt chính diện với hắn, vì thế luôn cúi đầu nhìn bàn tay đang đan xen với nhau của cô ở dưới thành bàn, Cứ nhìn như thế cho đến khi món ăn được đưa lên.
Bây giờ trong lòng Tần Tâm Ly đang nghĩ đến một việc hết sức nực cười, món ăn vô cùng đẹp mắt, nếu có thể, cô sẽ ngồi đây mà ngắm nhìn màu sắc của nó cho đến khi kết thúc.
Cô nghĩ hắn không ngại, bởi vì hắn hiện tại đang rất thản nhiên, hắn gọi rượu vang đỏ, cầm trên tay nhấp từng ngụm, bộ dạng y hệt quý tộc.
Một bàn đồ ăn ngon đã được dọn sẵn, hắn không động dao nĩa trước thì cô nào dám động vào.
" Cô cứ tự nhiên mà ăn đi". Hắn nói, nói xong lại còn cười làm cho cô hơi giật mình.
Kỳ lạ.... hắn thay đổi? Dường như đối xử tốt hơn với cô phải không?.
Cô cười cười, xem như đồng ý, nhưng trong lòng thì lại không nghĩ như thế. Dù sao hắn cũng đã nói như vậy rồi, được rồi, cô sẽ xem như không có gì mà bình thường.
Cô cũng thấy lạ là bởi vì ở nhà cô không đến mức căng thẳng như thế, hôm nay chỉ do ánh mắt của hắn làm cô không được tự nhiên.
Càng nghĩ càng rối, cuối cùng Tần Tâm Ly quyết định dẹp bỏ hết suy nghĩ, sau đó cầm nĩa lên soắn mì ý.
Món ăn Tây không đậm vị như những món ăn bình thường. Có một chút nhạt nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến cô, Tần Tâm Ly cầm ly tượu để kế bên lên uống một ngụm nhỏ, đầu lưỡi cảm nhận được vị chan chát của nho, thêm một chút vị ngọt đọng lại, mũi ngửi được một tí vị nồng do lên men tự nhiên làm cô cảm thấy thoải mái.
Thật là rất khó khăn để uống được một ly như thế này, cũng đã nhiều năm rồi, bây giờ cô mới có thể uống lại.
Lần trước uống nó là vào dịp lễ Tết, thời gian đó ba cô được người khác tặng cho một chai, chỉ là loại rượu nho thông thường, không cao cấp như rượu ở đây, nhưng cũng uống rất được, quan trọng là có hương vị gia đình.
Khi đó, gia đình ngồi lại bên nhau giữa mùa đông vừa cận hết. Chúc nhau những lời chúc phúc tốt đẹp, còn ăn đậu phộng và hạt dưa đỏ.
Nhớ đến đây, cô liền bùi ngùi, Tần Tâm Ly nhanh chóng che giấu tâm trạng buồn bã của mình. Diêu Trì ngồi đối diện cũng đã bắt đầu ăn.
Quả nhiên, những người như Diêu Trì thường có khí chất khác xa nhau, hắn ăn uống nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý làm người khác nhìn cũng thôi cảm thấy vui mắt.
Bữa cơm đó đối với cô rất khó tả, không nên ném được vị gì, chỉ đơn giản là lấp