Ái Ái rốt cuộc cũng có ba rồi! Cũng có luôn ông tổ nội, Diêu gia gia khi biết tin mình có đứa chắt 2 tuổi thì lòng nóng như lửa đốt hối thúc Diêu Trì dẫn nhóc con về nhà.
Ái Ái được cưng như trứng mỏng... tên cũng đổi thành họ Diêu, cuộc sống có ba từ đó bắt đầu.
Cậu nhóc từ nhỏ rất muốn có ba, nhưng thấy mẹ như thế, cậu nhóc rất hiểu chuyện không khóc không nháo mà chỉ để trong lòng, khi biết cái chú trước cổng là ba của mình, cậu nhóc khóc ầm lên, hằng ngày đều quấn lấy Diêu Trì.
Tần Tâm Ly biết được chuyện của Diêu Trì trong những năm qua, cô lại khóc, Diêu Trì thì ôm lấy cô, lợi dụng sự thương cảm mà hôn nhiệt tình.
Ép không được thì quỳ xuống nài nổi, đây là cách mà mấy năm nay Diêu Trì học được, Tần Tâm Ly rất dễ mềm lòng, mỗi lần như thế đều thuận theo, Diêu Trì lại được nước lấn tới.
Chuyện hộ tống cô bỏ trốn, Diêu Trì cũng không có bỏ qua, nhưng Tần Tâm Ly nói hai người họ đã giúp đỡ cô chăm sóc Ái Ái mấy năm qua, Hắn cũng không làm khó dễ.
Diêu Trì lấy mấy tiếng Ba mẹ nuôi mà buộc Tiêu Mặc Hiên phải trích 10% cổ phần công ty mình cho Ái Ái hắn mới tạm bỏ qua... nhưng chỉ là tạm.... mà chuyện này Tiêu Mặc Hiên và Mộc Tiểu cũng vui vẻ thẳng tay cho luôn.
Sáng sớm, Diêu Trì tỉnh dậy, phát hiện bà xã của mình không thấy đâu cả, hắn mới đi xuống dưới nhà.
Quả nhiên, Tần Tâm Ly đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.
Hắn sợ cô vất vả nên bảo cô cứ để giúp việc làm, nhưng mà cô không đồng ý, ở nhà cũng không có việc gì làm, vả lại chuyện chăm sóc Ái Ái cô đã làm mấy năm nay, bây giờ không quen nghỉ ngơi.
Sẵn tiện chăm sóc luôn cho cái người lớn trong nhà kia luôn.
Cái người lớn chính là Diêu Trì.
Hắn bước vào bếp, Từ phía sau ôm lấy Tần Tâm Ly, đầu dựa vào vai cô.
Tối hôm qua Diêu Trì bị từ chối cầu tình, trong lòng rất rầu rĩ.
Tần Tâm Ly phát hiện hắn ôm mình, khẽ cười xoa đầu Diêu Trì:" dậy rồi hả?".
" ừ, không vui". Cái người chôn mặt vào cổ cô thủ thỉ.
" hửm...sao thế?". Tần Tâm Ly ngạc nhiên hỏi. Thấy hắn uể oải, cô tưởng hắn bị cảm, vội vã sờ trán hắn nhưng không phải.
" em cảm nhận là biết". Diêu Trì nói xong thì áp sát người vào lưng cô, sau đó, sau mông có cảm giác vô cùng khó tả.
Tần Tâm Ly sực nhớ lại hôm qua Diêu Trì bị mình từ chối thẳng thừng. Hắn lại dở chứng đây mà, sáng sớm đàn ông " phấn khởi" là chuyện bình bình.
" cả người không khỏe...khó chịu....". Diêu Trì dùng giọng điệu rầu rĩ, cô biết hắn đang mè nheo.
Tần Tâm Ly hết cách, cô lại mềm lòng, biết rõ Diêu Trì chỉ giả vờ nhưng lại không nỡ.
".... nhanh một chút". Cô tắt bếp, rốt cuộc cũng thõa hiệp.
Diêu Trì ngẩng đầu, nụ cười trên môi nhếch lên, cô đã đồng ý, coi như hắn thắng lợi.
Sáng nay Tần Tâm Ly mặc chiếc váy ngắn, trên cổ mang tạp dề,