Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Hạnh phúc bị đánh cắp


trước sau

Cố Thần nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt, cảm thấy máu nóng toàn thân sôi trào, hắn dời tầm nhìn xuống cần cổ tinh xảo, xương quai xanh tinh tế, ngắm nhìn làn da trắng mịn, căng tròn của cô khẽ nuốt nước miếng.

Hắn không phải con người đói khát gì, hơn nữa bên ngoài hắn không thiếu tình nhân. Nhưng cô gái này hết lần này đến lần khác trêu ghẹo hắn rồi lại giương ra ánh mắt ngây thơ vô tội. Loại cám dỗ này đối với đàn ông là một loại tra tấn đầy kích thích.

“Em thấy vậy thật à?” Hắn hỏi lại cô như muốn xác nhận điều gì đó, cô quá mập mờ khiến hắn không thể hiểu rõ trong lòng bàn tay.

Hạ Uyển Lâm nghe Cố Thần nói vậy là biết cá đã cắn câu, cô khẽ mỉm cười không ngại thả mồi đi xa hơn. Cô dần dần dịch người về phía Cố Thần, ánh mắt công khai vờn đuổi trêu ghẹo. Khi cảm thấy đã vờn bắt thoả thuê rồi, cô bắt đầu tung cú quyết định, hạ màn.

“Thần, em muốn được trở thành người phụ nữ của anh. Ngay từ thời khắc gặp anh lần đầu tiên, em đã nhận định anh là người đàn ông của em rồi.”

Cố Thần nghe thấy vậy cũng gấp rút đến cực điểm. Hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.

Hắn đè ép cô gái vào tường, cúi người hôn ngấu nghiến vào đôi môi xinh đẹp, bàn tay tham lam luồn vào trong áo cô, chạm tay vào nơi đẫy đà, mềm mại nhất. Theo mỗi cử chỉ của Cố Thần, cả người Hạ Uyển Lâm giật nảy lên, cô ta chịu sự kích thích của dục vọng gấp gáp ôm lấy cổ anh, thở dốc.

Ngay lúc Cố Thần đang thần trí điên loạn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ kèm theo giọng nói lắp bắp của người giúp việc.

“Thiếu gia, Hạ tiểu thư, phu nhân nhờ tôi lên gọi hai người xuống dùng bữa.”

Tiếng nói cắt đứt hành động của hai người trong phòng. Cố Thần mất hứng khẽ gầm lên một tiếng, Hạ Uyển Lâm ở bên cạnh phải lập tức xoa dịu hắn, lấy lòng.

“Để hôm khác đi! Hôm nay chưa thích hợp.”

Nói rồi cô ta lấy chân đá nhẹ vào đũng quần hắn. Cố Thần bắt lấy đôi bàn chân hư hỏng của cô, gằn giọng.

“Tiểu yêu tinh này chỉ giỏi quyến rũ đàn ông. Xem tôi có làm chết em không?”

Hai người vừa xuống lầu đã trông thấy Hạ Uyển Đình làm một bàn đầy thức ăn, hương thơm xộc thẳng lên mũi. Cô cởi tạp dề đưa cho người giúp việc, rất ra dáng một vị nữ chủ nhân.

“Nào, đến đây, đồ ăn cũng sắp nguội rồi.”

Cô hồ hởi gắp một miếng đặt vào bát Cố Thần, rồi lại gắp cho Hạ Uyển Lâm, hoàn toàn không biết vừa nãy giờ ở thư phòng xảy ra một màn kịch liệt đến thế nào.

“Chị à! Chị làm thế là đang vỗ béo em đấy.” Hạ Uyển Lâm phụng phịu, khuôn mặt đầy vẻ dỗi hờn nhìn

cô.

Hạ Uyển Đình phì cười nhìn vóc dáng Hạ Uyển Lâm, dáng người cô rất đẹp, dong dỏng cao, đôi chân dài miên man lại thêm eo thon khiến cô trông vụ cực kỳ cuốn hút. Tuy vậy nhưng vẫn cần bồi bổ nhiều.

“Phải rồi, anh Cố Thần, em kính anh một ly. Sau này công việc của em phải nhờ anh chiếu cố hơn rồi.” Hạ Uyển Lâm đứng dậy rót một chút rượu vang đỏ sẫm vào ly. Màu rượu như màu máu đầy nổi bật. Cô nâng ly trước mặt trực tiếp uống cạn.

“Không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà. Hơn nữa chuyện này thành đều là công lao của chị em.”

Cố Thần lần đầu nể mặt người khác kính rượu cho mình khiến Hạ Uyển Đình bất ngờ nghệt mặt ra. Bộ dáng hắn tiêu sái lắc lắc ly rượu, đôi mắt lơ đễnh nhìn quanh.

“Thật là, hai người uống ít thôi, em nếu tửu lượng không tốt thì cũng không nên uống nhiều như vậy.”

Cô quýnh quáng chặn lại ly rượu của Hạ Uyển Lâm, nhanh chóng đổi chủ đề.

“Nào mau ăn đi không đồ ăn nguội bây giờ.”

Bữa cơm đó trải qua trong êm đềm, vui vẻ. Người làm trông thấy Hạ Uyển Đình cười nhiều hơn cũng rất vui, không khí ở Cố gia bỗng nhộn nhịp hơn ngày thường.

Ăn xong, Hạ Uyển Đình cũng là người đích thân dọn dẹp, cô không để Hạ Uyển Lâm chạm tay vào việc nhà. Tay em ấy đẹp như vậy không nên có vết chai sần.

Ở lại một lúc sau, Hạ Uyển Lâm cũng tạm cáo biệt hai người ra về. Cố Thần đích thân tiễn cô ra tận cửa, hai người giữa thanh thiên bạch nhật công khai liếc mắt đưa tình với nhau. Trong khi đó Hạ Uyển Đình vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Một mực cho rằng giữa hai người bọn họ không tồn tại gian tình.

Tiễn Hạ Uyển Lâm xong, Cố Thần cũng nhanh chóng trở về công ty, hắn không nói với cô một tiếng mà trực tiếp lên xe lái đi ngay. Hạ Uyển Đình nhìn theo bóng lưng Cố Thần mà thở dài ngao ngán, phải chăng hôm nay có người khác ở đó nên hắn mới thương hại ban phát chút dịu dàng cho cô.

Hạ Uyển Đình sau khi thấy chiếc xe Cố Thần đã lăn bánh liền lật đật chạy ra xe, cô cầm túi đồ mới mua vừa nãy, ngại ngùng giấu sau lưng rồi chạy một mạch lên lầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện