Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Đòi hỏi


trước sau

Hôm nay Cố Thần phải dự tiệc tại công ty, hắn vừa có một mối làm ăn không nhỏ với Thẩm gia nên rất cao hứng. Hắn rời nhà từ sáng sớm đến tối mịt, dường như không có ý định về nhà.

Hạ Uyển Đình ở nhà một mình liền lấy chiếc váy hôm trước mua vào nhà tắm thử. Cô vất vả tròng bộ đồ vào người, nhìn ngắm bản thân trong giương, màu đỏ lan từ hai tai dần phủ hồng cả gương mặt.

Cô mới đầu chỉ tò mò thử một chút nhưng chưa kịp thay ra đã nghe thấy tiếng người giúp việc vang lên ầm ĩ cả căn biệt thự.

Hạ Uyển Đình ngó qua khe cửa nhìn xuống thấy tài xế đang dìu Cố Thần, bộ dạng vô cùng chật vật. Hắn dường như đã uống rất nhiều, cả người lảo đảo đứng không vững liên tục ngã ra đằng sau.

“Thiếu gia, cậu say rồi để lão Trương dìu cậu lên phòng nghỉ ngơi”

Dì Lâm đã làm ở nhà này từ trước khi Hạ Uyển Đình bước vào cửa, cũng coi như có chút tiếng nói trong đám người làm. Giờ đây cả người dì phải gồng mình cùng tài xế Trương dìu một con ma men như Cố Thần.

Hạ Uyển Đình không kịp suy nghĩ, cô choàng tạm chiếc áo khoác mỏng lên người lật đật chạy xuống.

Lúc này Cố Thần đã say bất tỉnh nhân sự, hắn trông thấy cô bước đến dìu mình cũng không nói không rằng, trực tiếp đẩy ra.

“Cô là người làm mới à? Sao không có chút phép tắc nào vậy?”

Hạ Uyển Đình cũng lười so đo với hắn, cô không lên tiếng giải thích chỉ im lặng mím chặt môi.

“Tôi hỏi cô đấy? Nghe không hiểu tiếng người à?“.

Cố Thần dường như rất tức giận, hắn gầm giọng lên quát vào mặt cô. Người làm trong nhà cũng hoảng hốt nhưng không ai dám đi lên ngăn cản.

“Thần, anh say rồi, để em dìu anh lên phòng.”

Cô ra hiệu cho nhà bếp làm một chén canh giải rượu mang lên cho Cố Thần, bản thân gắng hết sức đẩy hắn về phòng hất mạnh xuống.

Khi nhà bếp đưa cảnh giải rượu lên, Hạ Uyển Đình nhẹ nhàng đón lấy. Cô thổi từng ngụm nhỏ đổ vào miệng Cố Thần. Hắn đang say nên quá trình đút thuốc rất phức tạp, canh liên tục rớt xuống cằm, xuống cổ hắn. Hạ Uyển Đình hốt hoảng lấy khăn lau sạch, cô vừa lau vừa ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn. Có lẽ chỉ khi say, hắn mới không chút phòng bị để cô tới gần.

Cố Thần dường như rất khó chịu, hắn liên tục nôn khan, chân tay khua khoắng. Trong một khoảng khắc bất cẩn, chén canh giải rượu trong tay Hạ Uyển Đình cũng bị hắn hất đổ. Canh nóng bắn lên cổ tay một mảng sưng đỏ. Hạ Uyển Đình chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào nhà tắm xả nước.

Nước lạnh xối xuống tay cô, cũng xối thẳng lên mặt cô lạnh ngắt. Cô nhìn trong gương dường như không nhận ra chính mình.

Thật thảm hại!

Cô vì hắn thay đổi bản thân, chấp nhận măc lên người những bộ đồ bản thân không có chút hứng thú nhưng đổi

lại được gì, chính là nỗi nhục nhã cùng sự chán ghét đến ghê tởm của Cố Thần.

Cô lau mặt bước ra khỏi phòng tắm, Cố Thần đã tỉnh lại đôi chút đang ngồi im trên giường. Hắn không nói tiếng nào nên cô cũng im lặng.

Một lúc sau, Cố Thần dời ánh mắt nhìn sang Hạ Uyển Đình, cô ngồi nép vào một góc, khuôn mặt tuy cố trấn tĩnh nhưng vẫn hiện lên sự hoảng sợ. Bả vai cô gầy gò vì dính nước lạnh trở nên tím tái, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy thân thể mảnh khảnh. Dáng vẻ quật cường nhưng cũng thật đáng thương.

Trong cơn ý loạn tình mê, Cố Thần đi từng bước về phía Hạ Uyển Đình ngồi xuống trước mặt cô. Hắn nâng cằm cô ép cô phải nhìn thẳng vào mình.

“Sợ tôi sao?”

Nước mắt Hạ Uyển Đình từ từ lăn xuống ướt đẫm hai bên tóc, cô ép mình phải mở to mắt để không tùy tiện rơi lệ trước mặt Cố Thần.

“Không... không có.”

Cố Thần đột nhiên bật cười.

“Cô nói dối cũng không biết xem lại mình, nhìn xem bộ dạng của cô hiện giờ còn không phải là đang sợ tôi hay sao?”

Cố Thần đột nhiên nói vậy khiến Hạ Uyển Đình ngơ ngác không hiểu hắn nói gì. Hành động hôm nay của hắn rất lạ, mọi thứ đều không giống với bình thường.

Cố Thần hắn cũng cảm thấy bản thân phát điên rồi, không dưng lại nói với cô những lời khó hiểu như vậy. Tầm mắt hắn dừng lại ở bộ đồ cô đang măc khẽ nhíu mày

“Lúc tôi không có ở nhà, cô ăn mặc như vậy là muốn câu dẫn ai? Một mình tôi vẫn chưa chơi đủ à mà còn phải đi tìm đàn ông khiến cô thỏa mãn?”

Cố Thần nhìn chiếc khăn choàng bên ngoài hờ hững, che như không che của cô, bàn tay nhanh chóng giật phăng ra quăng xuống sàn.

Thân thể yêu kiều của cô bọc trong lớp váy ren đen đầy quyến rũ, nửa kín nửa hở. Hạ Uyển Đình đối mặt với ánh mắt như lang sói của hắn rất không tự nhiên quay người đi. Cố Thần như phát giác ra sự trốn tránh của cô liền một lần nữa kéo cô lại áp sát vào bên người.

Hắn cúi thấp đầu ghé sát vào tai cô, hơi thở trầm thấp nói nhỏ.

“Tôi đột nhiên nghĩ ra, kết hôn đã mấy năm nhưng dường như chúng ta chưa thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện