Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Âm thầm bên em


trước sau

Hạ Uyển Đình cứ đứng như vậy.

Cô không biết rốt cuộc bản thân đã đứng bao lâu? Đến tận khi hai con người kia ôm ấp nhau lướt qua trước mặt cô.

Trong khoảnh khắc này, Hạ Uyển Đình cảm tưởng như đã kết thúc tất cả, kết thúc hai năm ngu ngốc, mù quáng yêu một người của cô, kết thúc sự ngây thơ tin lầm người, kết thúc những mộng tưởng đầy hoang đường của hơn hai mươi năm.

Trời đã tối, cô lê lết tấm thân mệt mỏi đến trước cửa Cố gia. Căn nhà mà cô gắn bó bao lâu nay lại không thể về được, cô không còn nhà nữa rồi.

Mưa mỗi lúc một lớn hơn, Hạ Uyển Đình để mặc nước mắt lạnh buốt xối thẳng lên người mình. Có như vậy cô mới ý thức được bản thân vẫn đang sống.

Mí mắt cô nặng trĩu, tầm nhìn bị nước mưa cản trở khiến cô không nhìn được những thứ xung quanh. Cô cố mở to mắt muốn tìm một nơi bản thân có thể về, nhưng làm gì có. Cô sinh ra ở cô nhi viện, không phải bây giờ vẫn là cô nhi sao?

Mà cô nhi thì làm gì có nhà.

Hạ Uyển Đình ngã khuỵu xuống, nước mưa vẫn từng đợt, từng đợt dội thẳng lên người cô.

Nhìn xem, đến ông Trời cũng đang làm mưa cười nhạo sự ngu ngốc của cô!

Đến khi chuẩn bị mất đi ý thức, cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói đang gọi mình. Người nọ vứt đi chiếc ô đang cầm trên tay mà gấp rút chạy về phía cô. Hình như cô còn mơ hồ nghe thấy người đó dùng chất giọng lo lắng gọi cô hai tiếng “Đình Đình“.

Mệt rồi, không muốn nghĩ tới nữa.

Hạ Uyển Đình từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ cuối cùng của cô là không biết hai đứa nhỏ ở dưới đấy có cô đơn không? Có muốn cô đến với chúng không?

_____________________________________

Trong một căn phòng rộng lớn, người đàn ông đang phủ phục bên cạnh cô gái. Cô đã sốt mê man hơn ba canh giờ.

Thẩm Trì đã gọi điện yêu cầu hoãn tất cả lịch trình của anh trong ba ngày tới.

Anh từ từ đi về phía giường.

Hạ Uyển Đình vẫn đang ngủ say, đôi lông mày thỉnh thoảng nhíu lại. Dường như cô ngủ không được ngon giấc.

Thẩm Trì yên lặng ngắm nhìn cô, anh không kìm được chạm tay vào khuôn mặt xinh đẹp, xanh xao của cô, lại không kìm được nâng tay cô đặt một nụ hôn lên đó.

Người con gái anh đã tìm suốt bao nhiêu năm nay, trân quý hơn cả sinh mạng lại bị người ta khi dễ hết lần này tới lần khác.

Thẩm Trì cẩn thận đắp chăn lại cho cô, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Người đàn ông ôn nhu vừa rồi ở nơi không có cô lập tức thu lại sắc mặt. Giờ đây trên khuôn mặt của anh ta chỉ còn lại sự lãnh khốc, ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Thẩm Trì bước vào thư phòng, anh nhấc điện thoại gọi vào một số nào đó. Ngay

khi đầu dây bên kia nhấc máy, anh đã không kìm được ra lệnh.

“Kha Tử, tôi cho cậu ba ngày, đem mọi thông tin của tên họ Cố kia và công ty của hắn thu thập đầy đủ, mang đến trước mặt tôi.”

Người ở bên kia đầu dây khá bất ngờ với câu nói của anh, cậu ta không nhịn được hỏi lại.

“Thẩm Trì, có cần tôi lập tức bay về không?”


Thẩm Trì day day trán, với tay cởi bộ đồ bác sĩ trên người xuống.

Nhiều lúc nghĩ cũng buồn cười, số người chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể, vậy mà vẫn ở đây làm một bác sĩ, nhân từ cứu người.

“Không cần đâu, chuyện tôi giao cho cậu cố gắng trong thời gian nhanh nhất. Tôi không chờ được.”

Kha Bân lần đầu cảm nhận được sự gấp gáp của Thẩm Trì. Hai người quen nhau đã lâu, vừa là bằng hữu, vừa là chủ tớ. Ngay cả lúc chịu sự huấn luyện nghiêm khắc nhất của Thẩm Đại cũng không lộ ra chút run sợ.

Kha Bân lờ mờ đoán ra điều gì đó, trên thế giới này ngoại trừ người đó, không ai có thể khiến Thẩm Trì giết người không ghê tay trở nên hoảng loạn.

“Cậu tìm được cô ấy rồi?”

Nhắc đến Hạ Uyển Đình, sắc mặt Thẩm Trì giãn ra đôi chút, ánh mắt không tự chủ còn lộ ra nét ôn nhu, dịu dàng.

“Tìm được rồi.”

Vừa nói, hắn vừa vuốt ve khuôn mặt cô trong bức ảnh, khoé miệng nhếch lên một đường thật khẽ.

Tấm đầu tiên khá cũ, cô gái trong đó vẫn còn nét non nớt, dường như mới mười một, mười hai tuổi.

Tấm thứ hai là khi cô tốt nghiệp, mặc bộ đồ cử nhân đứng dưới sân trường, nở nụ cười đẹp như nắng mùa hạ.

Các tấm tiếp theo là khi Hạ Uyển Đình đi chơi với bạn, đi mua sắm hay chỉ đơn giản là dạo công viên.

Ngón tay Thẩm Trì lướt xuống tấm ảnh cuối cùng. Cô mặc chiếc váy cô dâu vô cùng lộng lẫy, đáy mắt ánh lên niềm vui không thể giấu, bàn tay nhỏ bé đang khoác vai người đàn ông bên cạnh.

Thẩm Trì không nhịn được, anh cầm tấm ảnh cắt hình cô ra, nửa người còn lại bị hàng trăm vết dao cắm xuống trông vô cùng tội nghiệp.

Hắn từ từ mở miệng, lời nói phát ra lại như dành riêng cho ai đó.

“Đình Đình, tôi về muộn rồi. Quá khứ của em tôi không kịp tham dự, nhưng tương lai của em nhất định phải gắn liền với tôi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện