Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Bảo vệ em


trước sau

Hôm sau, Hạ Uyển Đình hơn bảy giờ mới dậy, cô nhìn quanh thấy không có ai. Căn biệt thự này có vẻ chỉ duy nhất một người ở nhưng vẫn luôn ngăn nắp, gọn gàng.

Cô xỏ dép tiến đến phòng bếp. Ngoài dự đoán của cô, Thẩm Trì đang đeo tạp dề làm bếp, hương thơm ngọt ngào phảng phất quanh đây. Điều này khiến cô rất bất ngờ, đôi tay kia khi chăm sóc bệnh nhân hay chuẩn bị bữa sáng đều rất đẹp.

“Anh để đấy tôi làm cho, ngại quá, tôi lại làm phiền anh nữa rồi!”

Hạ Uyển Đình ái ngại cúi đầu xuống. Cô để anh trả tiền viện phí, ở nhờ mấy ngày, nay lại vì muốn chăm sóc cô mà đích thân xuống bếp.

Thẩm Trì quay người đặt một vài món thanh đạm lên bàn, nụ cười vui mừng không hề giấu giếm.

Cô vừa sảy thai cần phải bồi bổ thật kỹ, đây là trách nhiệm của một bác sĩ, huống hồ hắn còn có tâm tư riêng.

“Cô quên tôi là một bác sĩ rồi sao? Đây là điều tôi nên làm.”

“Cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết nên báo đáp anh như nào mới phải!”

Muốn báo đáp sao?

Vậy thì em hãy mau chóng yêu tôi đi, cả đời này chỉ nhìn một mình tôi, chỉ được phép rơi lệ trước mặt tôi, mỗi ngày đều ở trong tầm mắt khiến tôi có thể bảo vệ em, khiến cho cả thân thể lẫn trái tim của em đều thuộc về tôi mãi mãi.

Thẩm Trì thật sự đã nghĩ như vậy, nhưng để không khiến cô gái nhỏ của hắn sợ hãi đành giấu hết trong lòng.

Hắn không muốn ép buộc cô, cái hắn muốn là cô cam tâm tình nguyện giao trái tim cho hắn.

Đình Đình, tôi phải làm sao với em đây?

Hạ Uyển Đình không hề suy nghĩ sâu xa, cô chỉ đơn giản cho rằng đấy là tấm lòng của bác sĩ với bệnh nhân của mình. Cô nhanh nhẹn ngồi xuống, múc một chén canh đặt trước mặt hắn.

“Anh yên tâm, tôi sẽ sớm tìm một công việc làm thêm nào đó, đến lúc đấy tôi sẽ dọn đi...” Cô gãi nhẹ vành tai mỉm cười nói tiếp: “Tôi sẽ nhanh chóng trả lại anh tiền viện phí, tôi không thể cứ làm phiền anh mãi như vậy được.”

Thẩm Trì yên lặng nghe cô nói, ánh mắt anh nhìn xoáy sâu vào cô, muốn từ trong đó nhìn ra một chút tình cảm.

Người phụ nữ lòng dạ sắt đá này, mười năm trước không nói không rằng trực tiếp bỏ hắn ở lại, mười năm sau cô vẫn muốn rời khỏi hắn?

Trông thấy Thẳm Trì đột nhiên im lặng, Hạ Uyển Đình cũng không giấu nổi lo lắng. Cô không biết bản thân có lỡ lời hay làm gì không đúng khiến hắn không vui.

“Anh không sao chứ?”

“Tôi đang nghĩ, em không muốn trả thù những người kia sao?”

Hạ Uyển Đình buông chén canh đang dùng dở xuống, từng giọt đắng ngắt nuốt xuống miệng. Cô trầm ngâm suy nghĩ.

“Tôi muốn hai người đó phải trả giá vì những gì họ đã làm với tôi, nếm thử cảm giác của tôi, đứng ở hoàn cảnh của tôi mà chịu giày vò trăm nghìn lần...”

“Nhưng tôi càng muốn tự mình làm điều đó, không thể liên lụy người vô tội.”

Thẩm Trì hoàn toàn hiểu những gì cô nói. Sau bao nhiêu năm cô vẫn không thay đổi, vẫn cái dáng vẻ quật cường này. Dù từng bị người ta vùi lấp xuống bùn

lầy, nhưng quyết không chịu khuất nhục.

Lúc đi ra phòng khách, chiếc TV đột nhiên phát bản tin ngày hôm đó. Hạ Uyển Đình không có tâm trạng nên vươn tay muốn tắt đi.

Đột nhiên cô chú đến một bóng người quen thuộc, bóng người mà cho dù có biến thành tro cô cũng nhận ra.

Hạ Uyển Lâm đang khoác tay Cố Thần đầy tình tứ, hai người họ không ngần ngại thể hiện những hành động thân mật trước cánh báo chí.

Cố Thần ôm eo Hạ Uyển Lâm, cô ta mỉm cười e thẹn nép vào người hắn.

“Cảm ơn các quý vị đã đến buổi họp báo của Cố gia ngày hôm nay. Tôi muốn thông báo một chuyện quan trọng, tôi và tiểu thư Hạ gia đã có mối hôn ước từ lâu, dự định sẽ tổ chức vào hai tháng tới. Hy vọng mọi người có thể đưa tin tốt, dành những lời chúc tốt đẹp cho chúng tôi. Cố Thần tại đây cảm ơn các vị rất nhiều.”

Nói rồi hắn không ngần ngại nắm tay Hạ Uyển Lâm bước ra trước mặt cánh truyền thông.

Hạ Uyển Lâm xinh đẹp, quyến rũ đứng với anh tài càng khiến người ta ghen tị không nguôi.

Cô thẫn thờ tắt TV, nước mắt bất chợt rơi xuống, cô càng lau càng không kìm được.

Hình ảnh Hạ Uyển Đình bật khóc nức nở rơi vào ánh mắt Thẩm Trì, hai tay hắn siết chặt vào nhau, tơ máu hằn trong đáy mắt như muốn ngay lập tức giết người.

Hắn từ từ tiến đến ôm trọn Hạ Uyển Đình vào lòng, cô không chút phòng bị ngả vào vai hắn khóc không thành tiếng.

“Tôi hận bọn họ, tôi muốn bọn họ không được sống yên.”

“Tôi không cam tâm, dựa vào cái gì chứ?”

“Con tôi vừa mới mất, vậy mà họ vẫn có thể ở kia cười đùa vui vẻ, bọn họ không phải con người!”

Cô khóc đến cạn kiệt sức lực, bả vai gầy gò run lên bần bật, giọng nói cũng lạc đi. Thẩm Trì cẩn thận nâng mặt cô lên ép cô nhìn thẳng vào mình.

Người phụ nữ này, bao giờ mới khiến hắn yên tâm đây?

Thẩm Trì nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dùng ánh mắt kiên định nhìn cô thật lâu không rời, từng động tác ôn nhu ngập tràn tình cảm. Hắn ghé vào tai cô, trầm giọng nói khẽ.

“Đình Đình! Đừng cự tuyệt tôi, hãy để tôi giúp em!”

“Em cứ việc thêm đạn, tôi sẽ thay em bóp cò, em muốn trả thù ai, tôi giúp em diệt trừ kẻ đó. Em nên biết, thứ duy nhất trên đời tôi muốn bảo vệ là tính mạng và đôi tay không nhuốm máu của em.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện