Nhờ có sự kiên nhẫn giúp đỡ của Thẩm Trì, Hạ Uyển Đình đã nắm được gần hết những thông tin liên quan đến dự án.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến công ty với một thân phận khác, Hạ Uyển Đình chuẩn bị cho mình một bộ đồ phù hợp với công việc. Cô mặc đồ công sở với chân váy ôm sát khoe trọn thân thể yêu kiều, mái tóc xoăn nhẹ hờ hững nơi bả vai, lối trang điểm nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ. Trong phút chốc cô như tìm lại được con người của mình.
Thẩm Trì bước đến đằng sau cô, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người cô không rời. Hôm nay anh mặc âu phục màu đen, chiếc kẹp cà vạt sáng lấp lánh trước ngực, mái tóc màu đen hớt nhẹ ra sau càng tăng thêm khí tức thành thục, trầm ổn.
“Em sẵn sàng chứ?” Hắn nhướn mày nhìn cô, đuôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại.
“Đương nhiên, chúng ta đi thôi!” Hạ Uyển Đình đã chuẩn bị xong, cô đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Trì. Nhìn từ khoảng cách này, dù cô đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu.
Thẩm Trì đích thân lái xe đưa cô đến công ty, hắn xuống trước lịch thiệp mở cửa xe cho cô, bàn tay cứng rắn chìa ra trông đợi một bàn tay khác đặt vào.
“Cảm ơn!” Hạ Uyển Đình nhẹ nhàng đặt tay mình vào bàn tay hắn, đẩy nhẹ cửa xe bước xuống.
Cô để ý không khí hôm nay có phần khác với lần trước, không biết Thẩm Trì có thông báo trước hay không mà nhân viên khi trông thấy hai người đều cúi đầu đầy kính cẩn.
Thẩm Trì đem Hạ Uyển Đình giới thiệu sơ qua với một vài thành phần cốt cán của công ty, cô đứng cạnh anh hưởng thụ sự kính trọng của người khác có chút không được tự nhiên.
Tại đây, Thẩm Trì chính thức bàn giao tất cả quyền quyết định dự án vào tay cô. Hạ Uyển Đình đã chính thức trở thành Hạ Nhã Đình được người người kính nể.
Buổi tối hôm đó, Cố Thần hẹn giám đốc Hàn thương lượng việc ký kết hợp đồng tại một khách sạn nổi tiếng. Hạ Uyển Đình cũng đi theo, nhưng cô không xuất hiện mà một mình theo dõi diễn biến ở trong phòng. Giám đốc Hàn đã cho người lắp camera, dù cô không trực tiếp ở đó nhưng vẫn thấy rõ được từng phản ứng trên gương mặt Cố Thần.
Hắn vừa bước vào đã đon đả tay bắt mặt mừng với giám đốc Hàn, nét mặt trưng ra vẻ lấy lòng hơn bao giờ hết.
“Thật ngại quá, để giám đốc Hàn đợi lâu rồi!”
“Cố thiếu đừng khách sáo, tôi cũng mới tới đây.”
Hai người đơn giản thực hiện vài phương thức khi đi hẹn gặp khách, tuy không ai nói với ai nhưng mọi người đều ngầm hiểu trong cuộc thương lượng này, Cố Thần ở vị trí cơ dưới.
Hắn nhẹ nhàng khui một chai rượu, tự rót một ly cho mình, động tác toàn bộ đều hướng về giám đốc Hàn: “Cố