Hôm nay có cuộc họp với đối tác, Hạ Uyển Đình phải ra khỏi nhà từ sớm. Cô tính nhẩm thời gian Thẩm Trì không có ở đây cũng ngót nghét hơn hơn hai tuần. Căn biệt thự rộng rãi đột nhiên thiếu hơi người, Hạ Uyển Đình có chút không quên. Cũng may Thẩm Trì đã căn dặn người giúp việc linh động giờ giấc, cô cũng không đến mức phải ở một mình.
Hạ Uyển Đình sửa soạn xong liền bước xuống lầu, cô đưa tay mở cửa thì phát hiện ba người áo đen lạ mặt. Một người trong số đó là phụ nữ để tóc ngắn ngang vai, ai nấy đều mặt mày dữ tợn, vác cặp kính to che đi nửa gương mặt. Cô kinh hãi khiếp sợ lui về sau, bả vai không cẩn thận đập vào cửa, đau điếng.
“Cẩn thận chứ người đẹp, cô thấy chúng tôi liền vui mừng đến mức ngất luôn ấy hả?” Một tên đàn ông dáng người cao gầy chạy nhanh đến đỡ cô, hắn ta rất tự nhiên đạp cửa phi vào.
Hắn ta tháo kính đen nhìn chằm chằm vào cô, muốn từ gương mặt này gợi nhớ đến ai đó mà không tài nào nhớ nổi. Hạ Uyển Đình quá mức khiếp sợ chỉ biết đứng ngây người.
“Sao không nói gì hết vậy? Người đẹp, cô không thể nói chuyện được sao?” Người nọ chống một tay lên cằm hiếu kỳ nhìn cô.
Quái lạ! Tiểu bảo bối của Thẩm Trì hóa ra lại là một người câm à?
Dường như không thể nhịn được nữa, người phụ nữ duy nhất trong ba người tiến lên đánh bốp phát vào đầu người nọ. Vẻ mặt cô ta nhăn nhó thiếu kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm, vào việc chính đi!”
“Cô đừng có ỷ mình là phụ nữ mà tôi không dám đánh cô!”
Cô ta thờ ơ liếc nhìn người đàn ông đang nằm vật vã dưới đất, gương mặt không chút cảm xúc cất lời: “Đánh tôi? Dựa vào cậu? Đừng có mơ đẹp vậy chứ!”
Hắn ta có vẻ rất tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên, muốn phát tiết mà không dám. Hạ Uyển Đình ở bên chứng kiến hai người họ đôi co mà ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì.
Người đàn ông nọ liếc sang cô, đường như nhớ ra gì đó, anh ta hốt hoảng đưa tay lên cãi trán, ôm đầu: “Tí nữa là quên chính sự, lát về tôi tính sổ với cô sau.”
Anh ta đột nhiên chỉnh trang lại quần áo, đường hoàng đứng trước mặt cô, biểu cảm thập phần nghiêm túc không có lấy một tia đùa cợt.
“Buổi đầu gặp mặt khiến cô kinh hãi rồi, tôi là Kha Bân cô có thể gọi tôi là Kha Tử. Con mụ già bên cạnh là Lý Nghê, còn tên mặt liệt nãy giờ không lên tiếng tên Mộc Xà.”
Hạ Uyển Đình lắng nghe người kia thao thao bất tuyệt, câu hiểu câu không. Trong đầu cô chỉ có một thắc mắc duy nhất, những người này là ai và vì sao lại xuất hiện.
“Chúng tôi đều là bạn bè lâu năm của Thẩm Trì, là cậu ta nhờ chúng tôi tới bảo vệ cô. Giờ thì cô yên tâm được rồi chứ?”
Người tên Kha Bân nói xong còn nhe răng cười hì hì với cô khiến Hạ Uyển Đình sợ càng thêm sợ: “Chào mọi người, tôi.. tôi là Hạ