Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Hết thảy cưng chiều


trước sau

“Đừng có đánh trống lảng, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!” Hạ Uyển Đình chống tay vào lưng, giả vờ bày ra dáng vẻ tức giận.

Thật ra, cô cũng có chút tức giận.

Ai bảo anh giấu cô lâu như vậy, hại cô suýt chút nữa trở tay không kịp. Hơn nữa thân phận của anh quá nguy hiểm, Hạ Uyển Đình không dám tưởng tượng nếu anh xảy ra chuyện gì.

“Đình Đình! Đừng tức giận hại thân thể, anh... anh tuy không biết bản thân sai ở đây. Nhưng anh nhất định sẽ sửa!” Thẩm Trì vội vàng ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ cô tham lam cướp lấy mùi vị ngọt ngào của Hạ Uyển Đình.

Tuy anh cảm thấy Hạ Uyển Đình tức giận rất đáng yêu, cô cố tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong mắt anh chẳng khác gì một con mèo nhỏ nhe nanh muốn được người khác vỗ về.

Cô khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt nhìn đi hướng khác, đôi môi nhỏ nhắn chu lại khiến anh thực muốn phạm tội một lần.

Hạ Uyển Đình nằm trong vòng tay anh, cơn tức giận đã dịu đi đôi chút. Cô quay người lại ôm chặt thắt lưng anh, rụi rụi vào ngực anh nhỏ giọng.

“Rốt cuộc thời gian qua có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh đừng giấu em, em ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người anh, còn có vết máu nhạt trên ngực áo nữa.”

Cô khụt khịt mũi, càng nói càng rúc sâu vào người anh: “Rồi còn cả cái người tên Thẩm Đại và Căn cứ X gì đó nữa, ông ta có quan hệ gì với anh sao?”

Thẩm Trì ôm chặt cô hơn, lắng nghe người phụ nữ trong ngực mình đang nấc lên từng tiếng. Anh đã cố giấu hết sức có thể nhưng cuối cùng vẫn bị cô phát hiện ra.

Anh thở dài một hơi, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi cô, đau lòng nói: “Ngoan, đừng khóc nữa! Không phải anh đã ở trước mặt em rồi sao, em nhìn đi, đâu có mất đi miếng thịt nào?”

Như để chứng minh lời vừa nói, Thẩm Trì buông cô ra xoay một vòng.

Hạ Uyển Đình phì cười, cô biết anh đang cố chọc cô vui.

Đôi lúc cô không biết rốt cuộc Thẩm Trì có suy nghĩ gì. Dường như mọi thứ anh làm không phải là vì cô thì cũng là vì cả hai, anh chưa từng làm thứ gì vì bản thân mình.

“Ừm! Em biết mà.”

“Thẩm Trì!” Hạ Uyển Đình đột nhiên gọi tên anh, “Sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho em biết, đừng cố chịu đựng một mình. Em cũng có thể bảo vệ anh.”

Thôi đi, nếu anh không muốn nói cô cũng không ép anh.

Chắc hẳn anh có nỗi khổ tâm nào đó không tiện nói ra, cô cũng không cần thiết phải ép anh bằng được.

“Xin lỗi Đình Đình! Đợi anh một thời gian nữa, anh sẽ nói cho em hết tất cả. Anh không muốn giấu em, nhưng chuyện này không phải là thứ em có thể đương đầu được.” Thẩm Trì dịu dàng ôm lấy cô, anh đặt lên môi cô nụ hôn thật khẽ.

Người đàn ông này lúc nào cũng khiến cô phải đau lòng. Hạ Uyển Đình không biết rốt cuộc kiếp trước cô đã tích đức như thế nào, kiếp

này mới khiến cô được gặp anh.


“Ừm, nhất định!” Cô nhón chân lên chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Thẩm Trì nhẹ nhàng đặt cô lên mặt bàn, âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô. Trong đôi mắt màu hạt dẻ, cô nhìn thấy sự yêu thương, nâng niu, trân trọng anh dành cho cô.

Anh dịu dàng ôm lên trán cô, lưu giấu ở đó một nụ hôn chân thành. Cuối cùng dừng lại ở đôi môi, chần chừ một lúc quyết định ấn xuống. Anh mạnh mẽ dán môi mình lên môi cô, từng chút từng chút một công chiếm.

Hạ Uyển Đình bất ngờ bị anh làm cho mê man không suy nghĩ được gì, cô ngây người một lúc lâu không biết nên làm gì cho phải. Một lúc sau như đã quen với nhịp điệu của Thẩm Trì, cô chủ động vòng qua cổ anh, khéo léo đáp lại nụ hôn, cùng anh triền miên không dứt.

Không khí ở trong bếp bị nụ hôn của hai người làm nóng hừng hực. Cảm giác tê dại, ngây ngất ập xuống khiến Hạ Uyển Đình nhũn người, tay chân không tự giác kẹp chặt lấy anh. Thẩm Trì nhìn thấy một mặt này của cô, anh khẽ cười cắn nhẹ lên môi cô một cái.

Thẩm Trì đỡ lấy đầu cô ngả ra sau, anh dồn trọng lượng cả người mình lên người cô, bản năng chiếm hữu khiến anh lập tức muốn có được cô. Nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi quấn quýt, triền miên không dứt.

Hạ Uyển Đình phải công nhận kỹ thuật hôn của anh rất tốt, ở mặt này có thể thấy anh vô sự tự thông. Chỉ mới hôn thôi đã khiến cô mê man không khống chế nổi biểu tình trên gương mặt. Cô miên man suy nghĩ, không biết nghĩ đến cái gì mà khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

“Thẩm Trì... từ từ đã...” Cô vội đẩy anh ra, đưa tay kéo lại dây áo đã bị anh tuột xuống từ lúc nào.

Đồ yêu nghiệt nhà anh! Dám nhân lúc cô không để ý mà giở hành trò cầm thú.

“Sao vậy?” Thẩm Trì giả ngơ hỏi, anh còn vô sỉ đến mức cố ý liếm môi, nhếch khóe miệng nhìn cô đầy thích thú.

“Bây giờ là ban ngày.” Hạ Uyển Đình ngượng ngùng nói, cô cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh. Cổ áo sơ mi đã được kéo xuống hơn một nửa để lộ xương quai xanh tinh tế, cần cổ thon dài cùng bả vai rộng rãi của anh.

Hạ Uyển Đình chỉ vô thức nhìn một cái liền chột dạ rời đi, nhưng tất cả cảnh tượng xuân sắc ấy lập tức lảng vảng trong đầu khiến cô không thể nào tập trung được.

“Ban ngày không được...” Anh kéo dài câu nói thuận tiện áp sát lên cô. Đem môi mỏng dán lên tai cô, trầm giọng nói, “Vậy ban đêm được chứ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện