Hạ Uyển Lâm đi đi lại lại trong phòng, cô ta vô cùng bứt rứt, lo lắng không thôi. Trước kia vì để củng cố địa vị trong gia đình đã nói dối mình mang thai, đến giờ cũng gần hai năm mà bụng vẫn phẳng lì.
Mẹ chồng nhiều lần tỏ thái độ ra mặt, Cố Thần lại dửng dưng không quan tâm. Nhiều lúc cô còn nghĩ anh ta đã sớm có tình nhân bên ngoài.
Hạ Uyển Lâm đi đến bên điện thoại bàn, không cam tâm ấn một dãy số.
Tiếng 'tút tút' vang dài càng làm cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm, cô ta bực bội ấn thêm một lần nữa.
Đầu dây bên kia dường như bị khủng bố tinh thần, rốt cuộc cũng nhận điện thoại. Cố Thần mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc nói: “Có chuyện gì?”
“Anh!” Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh để không cãi nhau với hắn ta qua điện thoại, “Hơn một tuần rồi anh chưa có về nhà, tính đi bụi luôn sao?”
Cố Thần hừ một tiếng đầy khinh khỉnh: “Tôi tưởng cô phải vui lắm chứ? Tôi cho cô không gian riêng tư muốn làm gì thì làm rồi còn gì.”
“Anh tưởng tôi bị ngu chắc? Không biết giờ này anh phóng túng, thác loạn nơi nào, còn bày đặt cao thượng chỉ trích tôi.” Cô ta khoanh hai tay dựa vào tường, bình tĩnh nói.
Loại người như hắn ta Hạ Uyển Lâm còn lạ gì, lúc trước không phải cũng ham của lạ mà phản bội Hạ Uyển Đình sao? Chỉ đáng tiếc, kết cục của cô với cô ta không khác nhau là mấy.
Mà nếu phải tính toán suy xét, Hạ Uyển Đình còn được hơn hai năm, cô chỉ vỏn vẹn nửa năm, không hơn không kém.
Cố Thần day day trán nhìn đống tư liệu trong tay. Dạo gần đây dự án liên tục gặp trục trặc trong khâu vay vốn, dù hắn đã cố vay mượn các mối quan hệ cũng không thể nào trong thời gian ngắn huy động được nguồn vốn trên trời như vậy.
Việc ở công ty chưa xong, việc nhà còn loạn hơn nữa. Hạ Uyển Lâm liên tục giở thói tiểu thư, đòi hỏi, kiểm soát hắn từng li từng tí. Giờ đây, hắn ngay cả căn nhà của mình cũng không muốn về.
Cố Thần dựa người vào ghế, phả nhẹ khói thuốc ra, hắn mệt mỏi nói vào trong điện thoại: “Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi sẽ không về nhà, cô đừng tốn công vô ích bày ra mấy trò không đâu. Nên nhớ, không có cái thai, mẹ tôi sẽ không nhìn đến cô đâu!”
Hắn nói xong quăng điện thoại vào một góc, hai tay chống lên trán ưu tư.
Giờ đây, hắn có chút hoài niệm Hạ Uyển Đình. Cô sẽ không bao giờ lớn tiếng với hắn, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn luôn dịu dàng với hắn nhất có thể. Hắn đột nhiên nhớ đến có những đêm cô ngủ quên ngoài sô pha chỉ để đợi hắn về, mâm cơm vẫn còn nghi ngút khói không biết đã được cô hâm lại bao nhiêu lần.
Quả thật, Hạ Uyển Đình vẫn luôn là người đối với hắn tốt nhất.
Hai