Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Bình yên trước giông bão


trước sau

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Thẩm Trì tức tốc bế Hạ Uyển Đình vào. Anh bị bác sĩ cản trước cửa phòng bệnh.

Chỉ nghe một tiếng tút kéo dài, Hạ Uyển Đình đã được đưa vào phòng khám.

Là một bác sĩ, anh hiểu cảm giác của người nhà không được khám chữa cho bệnh nhân. Thẩm Trì nhìn một lúc, ánh đèn phòng bệnh chuyển sang màu đỏ anh mới yên tâm thở hắt ra.

Thẩm Trì ở bên ngoài đợi chờ từng giây một, anh không dám rời đi sợ Hạ Uyển Đình không thấy mình.

Hơn ai hết sau chuyện vừa rồi, anh muốn mình mãi ở bên cạnh cô.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên đột ngột cắt dứt dòng suy nghĩ của Thẩm Trì. Anh chán nản lật điện thoại lên xem, người gọi đến là Mộc Xà.

“Alo?” Giọng Thẩm Trì khản đặc, có chút mệt mỏi.

“Thẩm thiếu! Người này cậu muốn giải quyết thế nào?” Mộc Xà nhìn người đàn ông đang chật vật trên nền đất, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm.

“Hắn ta thế nào rồi?”

“Vẫn chưa chết.”

“Ừm! Trước mắt cứ để vậy đã, giữ lại cái mạng chó của hắn chờ tôi về.”

“Vâng!”

Mộc Xà suy nghĩ một hồi không kìm được tò mò lên tiếng: “Có cân chúng tôi... nhất định sẽ không để lại dấu vết!”

“Nếu vậy thì dễ cho hắn quá, tôi cần cái mạng của hắn, còn lại tùy các cậu!”

Thẩm Trì ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy chuyện này hẳn sẽ kinh động đến phía Thẩm Đại. Anh ngửa mặt ra sau, day day mi tâm, gằn giọng nói: “Bên phía cha tôi, cậu giúp tôi ứng phó.”

“Thẩm thiếu sợ kinh động đến lão gia sao? Tôi nghĩ lão gia đã sớm biết rồi.”

Lời Mộc Xà nói rất có lí. Tai mắt Thẩm Đại có ở khắp mọi nơi, hơn nữa chuyện này lại xảy ra ngay ở buổi tiệc, muốn không chú ý cũng khó.

Anh nhìn về phía cửa phòng bệnh, đèn tín hiệu vẫn chưa chuyển màu đồng nghĩa với việc Hạ Uyển Đình rất có thể đang gặp nguy hiểm. Điều này làm lòng anh như lửa đốt hơn bao giờ hết.

“Nhưng không còn cách nào khác, ông ấy nếu biết chuyện hôm nay, nhất định sau này sẽ tiếp tục làm khó dễ Đình Đình.” Anh nắm chặt điện thoại trong tay giữ cho bản thân không mất bình tĩnh.

“Thuộc hạ đã rõ.” Mộc Xà không nhiều lời vội vàng chấp nhận. Bên phía lão gia không phải là không có cách giải quyết, nhưng sẽ khá rắc rối, phải cần hắn và Lý Nghê đi một chuyến rồi.

“Trông cậy hết vào cậu.”

Thẩm Trì cúp điện thoại, chán nản ném ra một góc. Đã gần một giờ trôi qua, cánh cửa nặng nề của phòng bệnh vẫn cứ khép chặt, không có dấu hiệu nào sắp mở ra.

Chờ thêm tầm ba mươi phút, khi Thẩm Trì cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa thì cửa phòng bệnh mở ra. Một nữ bác sĩ tháo khẩu trang bước ra, tiến về phía anh.

“Cô ấy sao rồi?” Thẩm Trì thấy vậy lập tức chạy vọt đến, anh túm lấy vị bác sĩ lo lắng hỏi.

“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, bác sĩ Thẩm có thể yên tâm được rồi.”

Thẩm Trì bấy giờ mới yên tâm, anh cười ngây ngốc, túm lấy bác sĩ cảm ơn rối rít.

Hạ Uyển Đình không sao rồi!

“Giờ tôi có thể vào thăm được rồi chứ?” Anh vồn vập hỏi, anh chỉ muốn được nhìn thấy cô ngay lúc này.

Bác sĩ cũng
hiểu tâm lí của người nhà, chỉ đơn giản dặn dò anh những điệu cần chú ý rồi đẩy cửa cho anh vào

“Bác sĩ Thẩm! Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, có lẽ sẽ tỉnh lại sau vài tiếng nữa. Bệnh nhân ngoài những vết thương trên cơ thể còn bị xuất huyết dạ dày do va chạm mạnh, anh chú ý cho cô ấy ăn những thức ăn lỏng thôi.”

Thẩm Trì không ngờ những vết thương của cô lại nghiêm trọng như vậy.

Xuất huyết dạ dày, cô làm sao chịu được chứ?

“Cảm ơn bác sĩ, tôi đã hiểu rồi!”

Anh qua loa nói vài điều với bác sĩ rồi tức tốc chạy vào phòng bệnh. Lạ thay, anh đã quen với không khí ở bệnh viện được mấy năm, gặp biết bao những trường hợp bệnh còn nặng hơn thế này. Nhưng khi thấy cô bị thương, anh lại cảm thấy bản thân vô dụng.

Ánh trăng sáng trong lòng được anh nâng niu nhưng lại bị người khác khi dễ.

Thẩm Trì chầm chậm tiến lại gần giường, bước chân rất nhẹ như sợ cô sẽ tỉnh giấc.

Hạ Uyển Đình nằm đó, an tĩnh như chỉ đang say giấc ngủ. Vài vết thương ngoài da đã được băng bó kỹ, khuôn mặt cô tái nhợt không còn chút khí huyết. Bộ quần áo bệnh nhân khiến cô trông càng gầy gò, mảnh khảnh.

Gầy đến mức khiến người khác đau lòng.

Anh kéo ghế đến ngồi sát gần cô, không quên thực hiện các biện pháp khử khuẩn trước khi vào. Khoé mắt Thẩm Trì đục ngầu, môi mím vào nhau, hầu kết lúc lên lúc xuống. Anh cẩn thận chạm vào tay cô, nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật.

Thẩm Trì đưa tay cô đến môi mình, lưu luyến hôn nhẹ một cái. Anh dù biết cô không nghe thấy nhưng vẫn cúi người xuống, ghé sát vào tai cô, thủ thỉ: “Đình Đình! Trời sắp sáng rồi, em còn không mau tỉnh?”

“Hắn ta đã bị anh giải quyết rồi, chỉ chờ em tỉnh dậy quyết định nốt thôi. Chỉ cần em muốn, anh có thể khiến hắn ta biến mất ngay lập tức. Anh nói rồi, nếu em muốn giết ai, chỉ cần nói, anh sẽ thành toàn cho em.”

Đình Đình của anh trong sáng như vậy, lương thiện như vậy. Anh muốn bảo hộ đôi bàn tay cô cả đời không dính máu.

Thẩm Trì hơi dùng sức nắm chặt bàn tay cô, bàn tay Hạ Uyển lạnh ngắt được anh sưởi ấm dần có chút khí sắc. Anh mỉm cười hạnh phúc hôn nhẹ lên trán cô.

Chỉ cần vậy thôi là đủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện