“Bác sĩ Thẩm yên tâm, vết thương của Hạ tiểu thư đã đỡ nhiều rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện.” Nữ bác sĩ tháo khẩu trang, chậm rãi lên tiếng.
“Anh nghe thấy chưa? Em đã không sao rồi mà.”
“Nhưng anh không yên tâm.”
“Giờ đã yên tâm hơn chưa?” Cô cười cười nhìn anh.
“Ừm.”
Sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, Thẩm Trì nhẹ nhàng đi vào, anh cầm lấy tay cô áp lên mặt, dáng vẻ thành kính như nâng niu một báu vật.
“Đình Đình! Anh quyết định rồi, chờ sau khi em xuất viện, chúng ta kết hôn đi.”
Hạ Uyển Đình sửng sốt, cô không kịp phản ứng chỉ biết ngây người ra.
Chuyện này... có chút đột ngột.
“Sao tự dưng anh lại nói vậy?” Cô không kìm được mà hỏi lại.
“Gấp quá à? Để lâu anh thấy không yên tâm.” Thẩm Trì thành thật nói, anh nhìn bộ dạng bất ngờ đến cả người đông cứng của cô, không nhịn được bật cười.
“Em không phải có ý đó...” Giọng cô trở nên lí nhí rồi nhỏ dần, nhỏ dần.
Hạ Uyển Đình dứt khoát cúi gằm mặt xuống. Mặt cô bây giờ nóng ran, đỏ bừng, cả người lâng lâng khó tả. Cảm xúc đến quá đột ngột khiến cô không làm chủ được mình.
“Sẽ cho em một lễ cầu hôn đàng hoàng, anh chỉ tham khảo ý kiến của em trước, lúc thực hành thật cũng đỡ run.” Anh khẽ cười, trong câu nói có vài phần đùa cợt nhưng lại khiến cô cười rất thoải mái.
Thẩm Trì nhìn nụ cười đã mấy ngày không xuất hiện của cô, anh ngắm không rời một phút. Mấy ngày nay Hạ Uyển Đình ở trong phòng bệnh, mặt mày ủ rũ, có cười cũng rất gượng gạo, chủ yếu chỉ để anh an tâm hơn. Giờ đây nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó của cô, một lần nữa vì anh mà xuất hiện, Thẩm Trì cảm thấy cuộc đời cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Nếu như em không đồng ý anh tính làm gì em nào?” Trong lòng Hạ Uyển Đình ngọt lịm nhưng vẫn cực kỳ mạnh miệng không chịu đồng ý.
“Không còn cách nào khác, anh chỉ đành cầu hôn đến khi nào em đồng ý thì thôi. Hy vọng có một ngày em thấy anh đủ thành tâm mà miễn cưỡng đồng ý.” Thẩm Trì thở dài nói, anh vươn tay nhẹ nhàng vò rối mái tóc cô, rồi lại vuốt chúng thật gọn gàng. Anh cứ mơn trớn mái tóc cô, tựa hồ mãi không chán.
Hạ Uyển Đình ngạc nhiên, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy: “Anh sẽ làm như vậy thật sao? Lỡ như em đồng ý với người khác, anh...”
Hạ Uyển Đình chưa nói dứt câu liền cảm nhận một thứ mềm ấm ngăn lại câu nói của mình.
Thẩm Trì nhìn cô khẽ cau mày, anh hơi dùng sức tiến vào bên trong quấy đảo. Đôi môi cô là thứ anh khao khát bấy lâu, nay nếm được thật muốn trầm mê không dứt.
Chỉ mất vài giây đầu sửng sốt, Hạ Uyển Đình dần thích nghi với sự bá đạo công chiếm của anh. Cô từ từ nhắm mắt, chủ động phối hợp với Thẩm Trì, hơi mở hé môi nghênh tiếp