Trực giác cô ta mách bảo, Hạ Uyển Đình trở về không phải là chuyện tốt lành gì.
“Cô hiểu cũng được, không hiểu cũng được, tôi chỉ là thông báo chứ không hỏi ý kiến cô. Tôi có rất nhiều cách khiến cô phải kí vào tờ giấy đó.”
Nụ cười bên khóe môi Hạ Uyển Đình hơi cong lên. Hơn hai năm qua đã tôi luyện cho cô được khả năng đứng trước một người nhưng tuyệt nhiên không đổi sắc mặt, bề ngoài là thứ khiến người ta rất dễ nắm bắt được yếu điểm của đối phương.
“Ha... Tôi ngược lại muốn xem cô có thể làm gì được tôi!” Hạ Uyển Lâm vênh mặt lên thách thức. Cô ta không tin Hạ Uyển Đình gan to bằng trời, dám động đến thiếu phu nhân nhà họ Cố.
Hạ Uyển Đình cười nhẹ, cô từ từ đứng lên, quay người đi một mạch ra cửa: “Tôi thì không muốn làm gì cô, bẩn lắm!”
Cô hơi dừng lại một lúc, nhìn từ đầu đến chân Hạ Uyển Lâm, cười khẩy: “Nhưng người của tôi có vẻ rất thích cô, muốn thử không?”
Nghe đến đây Hạ Uyển Lâm sững người, hai chân cô ta run rẩy nhũn lại, đôi môi mấp máy nhưng lại không cất thành tiếng. Dáng vẻ thâm trầm này của Hạ Uyển Đình khiến cô ghê người.
Hạ Uyển Lâm rốt cuộc cũng biết, Hạ Uyển Đình chuyện gì cũng dám làm.
“Cô dám?” Cô ta gằn giọng.
“Sao tôi lại không dám!” Hạ Uyển Đình lập tức bật lại, giọng cô hơi cao đem lại cảm giác đe doạ đối với người khác.
“Loại người như cô không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc Thẩm tổng, chắc anh ta cũng không biết công cụ làm ấm giường của mình đã từng qua tay người đàn ông khác.”
Hạ Uyển Lâm nắm được chuyện quá khứ của Hạ Uyển Đình, cô ta như lật ngược được ván cờ. Phải nói cô ta có ngày hôm nay cũng một phần là công sức của cô, so với an phận làm Cố thiếu phu nhân có tiếng mà không có miếng, chi bằng làm người phụ nữ bên cạnh Thẩm Trì.
“Cô đừng tưởng bây giờ cô đứng đây ra oai với tôi là cô thắng, nằm mơ đi! Đừng quên cô từng khốn đốn như thế nào trong tay tôi...” Hạ Uyển Lâm từ từ tiến đến phía cô, mấy câu cuối cùng cô ta còn ghé sát vào tai cô, nói bằng giọng trào phúng, “Không phải đứa con đó của cô cũng bại dưới tay tôi sao? Hai mẹ con các người đều thật thảm hại!”
Nói xong, Hạ Uyển Lâm cười phá lên. Cô ta ngửa mặt lên cười lấy cười để. Hạ Uyển Đình nắm chặt hai tay, trên mặt cô không còn nét cười như trước. Nó tựa như được thay bằng một lớp băng tuyết ngàn năm. Vừa âm u vừa lạnh lẽo, hơn nữa lại còn quỷ dị đến đáng sợ.
Hạ Uyển Đình không chần chừ giơ tay lên cho Hạ Uyển Lâm một cái bạt tai. Cú tát mạnh đến mức Hạ Uyển Lâm không kịp chuẩn bị ngã ra