Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Trước khi khai giảng, Ân Lưu Tô nhất định phải kiếm đủ chín nghìn tiền học phí của học kỳ một.
Tuy rằng tiền học phí đã được giảm đi không ít, nhưng mỗi tháng Ân Lưu Tô chỉ kiếm được một nghìn tiền lương thì vẫn là một con số không nhỏ.
Hiện tại Tạ Văn Thanh vừa đi tìm việc làm vừa đi làm ở cửa hàng pizza, cũng có thể kiếm tiền giúp đỡ chi phí sinh hoạt. Nhưng vẫn như đổ muối xuống biển, còn thiếu rất nhiều.
Trong phòng, Ân Lưu Tô mở hộp bánh kẹo đã gỉ sét, bên trong có sổ tiết kiệm và mấy thẻ ngân hàng, tất cả tiền tiết kiệm cũng chỉ có hơn bốn nghìn, đây là toàn bộ tài sản của cô.
Ân Lưu Tô thở dài một hơi, nằm xuống giường.
Cuối cùng cô cũng hiểu, nuôi một đứa bé không phải là chuyện dễ dàng gì.
Không phải dáng dấp giống người mẹ thì có thể có năng lực trở thành mẹ của bạn học nhỏ.
Trong sinh hoạt, một đồng cũng to bằng cái bánh xe.
Tạ Văn Thanh đi tới đi lui trong phòng, tóc cũng sắp rụng hết, cậu chau mày. Ân Lưu Tô bực bội nói: “Cậu đừng đi tới đi lui nữa, tôi chóng mặt lắm rồi.” “Tôi đang suy nghĩ còn có thể bán thứ gì kiếm tiền.”
“Còn có thận của cậu, bán đi đi.”
Tạ Văn Thanh thật sự suy nghĩ một lát: “Ý kiến hay!”
Cậu nói xong thì đi ra ngoài, Ân Lưu Tô thấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa này tưởng thật, cô không kịp đi dép lê, chân trần chạy theo cậu, nắm chặt cổ áo của cậu: “Trở về! Cậu thật sự muốn đi à!”
“Đúng vậy.” “Bệnh tâm thần.”
Ân Lưu Tô kéo cậu trả về, nhưng Tạ Văn Thanh không đứng vững nên lảo đảo nghiêng về phía trước, kéo theo Ân Lưu Tô cùng ngã xuống trên giường.
Cơ thể nóng bỏng của chàng trai đè cô xuống dưới giường lớn mềm mại. Hai mắt hiện lên đầy đom đóm, trong đầu trống rỗng.
Có lẽ... Chưa từng thân mật với người khác phái như vậy, cả người Ân Lưu Tô lập tức căng cứng, nhịp tim cũng đập nhanh điên cuồng...
Tạ Văn Thanh mở to mắt nhìn môi cô gần trong gang tấc, yết hầu di chuyển, gương mặt đỏ đến tận mang tai.
“Cậu...” Hô hấp của Ân Lưu Tô dồn dập: “Cậu đứng lên cho tôi!”
Tạ Văn Thanh lập tức đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi phòng, còn làm đổ cái ghế nhỏ dưới chân.
...
Ân Ân đứng bên ngoài cửa nghe thấy anh trai và mẹ bàn bạc chuyện tiền bạc, anh trai còn nói muốn đi bán thận, trong lòng cô bé vô cùng khổ sở.
Cô bé rất muốn khóc, nhưng lại không muốn bọn họ phát hiện, vì thế chỉ lặng lẽ đi xuống lầu, đi vào tiệm cắt tóc Tuệ Hoa ở hẻm nhỏ đối diện.
Lưu Tuệ Hoa đã đi hẹn hò, chỉ có chú Hoa Tí đang tạo dáng hút thuốc bên cạnh cây đèn.
Anh ta nhìn thấy Ân Ân khóc lóc đi tới thì vội vàng dập tắt tàn thuốc.
Ân Ân ngồi xổm trước cửa tiệm cắt tóc, khoanh tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu nhìn giày nhỏ của mình.
Lúc này, một cây kẹo que vị dâu xuất hiện.
Ân Ân ngẩng đầu, thấy khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn của Hoa Tí, nở nụ cười ngốc nghếch.
“Ừm...”
Ân Ân không nhận lấy, Hoa Tí suy nghĩ, lại đổi thành kẹo vị chanh.
Lúc này Ân Ân mới nhận lấy kẹo que, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chú Hoa Tí, ăn ngon lắm.”
Hoa Tí không hỏi cô bé làm sao vậy, chỉ không nói một lời lặng lẽ ngồi xổm bên đường với cô bé, một lớn một nhỏ giống như hai người tuyết vậy.
Một lúc sau, Ân Ân mới mang theo tiếng khóc nức nở, tâm sự với anh ta: “Chú Hoa Tí, cháu nói cho chú biết một bí mật.”
Hoa Tí nhìn về phía Ân Ân.
“Ngày đó mẹ đưa cháu đến trường Gia Văn phỏng vấn, bọn họ muốn cháu vẽ tranh tại đó, bởi vì cháu quá lo lắng nên không vẽ được.”
Hoa Tí dùng giọng nói chất phác khàn khàn, vụng về an ủi cô bé: “Đừng sợ, ai cũng có lần đầu tiên, lần đầu tiên chú học cắt tóc...”
Anh ta còn chưa nói xong thì lại nghe Ân Ân nói: “Không phải, cháu cố ý!” Hoa Tí kinh ngạc nhìn về phía cô bé.
Cô gái nhỏ rơi nước mắt xuống: “Cháu nghe anh trai nói trường học kia... Có tiền học phí hơn mười nghìn một năm. Cháu biết mẹ làm việc rất vất vả, cháu không muốn đi học ở trường có học phí hơn mười nghìn, cho nên cố ý làm hỏng buổi phỏng vấn. Nhưng cháu không biết mẹ và hiệu trưởng đã bàn bạc có thể giảm một nửa, bởi vì cháu làm hỏng, cho nên tiền học phí đến mấy nghìn...”
Cảm giác hối hận, khổ sở làm cho cô gái nhỏ khóc không thành tiếng. Nhưng cô bé chỉ có thể giấu những chuyện này ở trong lòng.
Ở trước mặt mẹ và anh trai, cô bé vẫn tỏ vẻ vui cười, không dám cho bọn họ biết sự thật.
Hoa Tí suy nghĩ, nói ra: “Thật ra cháu nên nói với bọn họ.”
“Không!” Ân Ân lắc đầu liên tục: “Lỡ mẹ không thích cháu, không cần cháu nữa, vất vả lắm cháu mới có một ngôi nhà, cháu không thể để bọn họ không thích mình.”
Hoa Tí cũng thở dài: “Vậy thì không nói.”
Ân Ân tiếp tục chảy nước mắt, mà Hoa Tí cũng lặng lẽ ở bên cạnh cô bé.
Sau năm phút, Tạ Văn Thanh đi bộ xuống lầu, chuẩn bị đến trung tâm việc làm tìm xem có công việc nặng lương cao nào hay không.
Sau đó cậu nhìn thấy Ân Ân ngồi xổm ở hẻm nhỏ đối diện lau nước mắt, mà đại ca Hoa Tí cũng ngồi bên cạnh cô bé, thân hình cao lớn còn đưa tay vỗ lưng cô bé.
Da đầu Tạ Văn Thanh lập tức tê rần, chạy tới, chưa hiểu rõ tình hình đã nắm cổ áo của Hoa Tí rồi đấm một cái.
Hoa Tí bị đánh nên lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, đầu óc ong ong, khóe miệng cũng bầm tím.
Tạ Văn Thanh kéo Ân Ân ra sau lưng mình, giống như gà mái bảo vệ con, lông trên người dựng đứng: “Anh lại bắt nạt bạn nhỏ nhỏ như vậy, anh có còn là con người hay không!”
“Tôi... không có.” Hoa Tí mờ mịt, vụng về giải thích: “Không có mà.”
“Còn nói không có, anh làm cho Tiểu Muội khóc như vậy rồi mà! Cho đến bây giờ con bé chưa tùy tiện khóc bao giờ cả.”
Mặc dù bình thường Tạ Văn Thanh sợ Hoa Tí, thấy anh ta sẽ đi đường vòng, nhưng phàm là những chuyện liên quan đến Ân Ân, cậu lập tức vô cùng can đảm, tuyệt đối không lùi bước.
“Anh đi với tôi đến đồn cảnh sát, để cảnh sát phân xử xem người lớn như vậy lại bắt nạt trẻ con!”
Cậu nói xong thì muốn kéo Hoa Tí đến đồn cảnh sát.
Trước kia Hoa Tí có quá khứ tồi tệ, nghe thấy mấy chữ “đồn cảnh sát” thì sắc mặt lập tức thay đổi, liên tục lùi lại phía sau: “Không, không, tôi không đi.”
Ân Ân thấy chú Hoa Tí bỗng dưng bị đánh, lại thấy dáng vẻ Tạ Văn Thanh không bỏ qua cho người khác, vội vàng đi tới: “Vì sao anh lại đánh người ta chứ! Em và chú Hoa Tí chỉ đang trò chuyện, chú ấy không có bắt nạt em.”
“Không bắt nạt em thì vì sao em lại khóc!” “Bởi vì em...”
Lời đến bên miệng, Ân Ân lập tức thu lại. Không thể nói.
Tạ Văn Thanh thấy Ân Ân lại còn nói giúp anh ta, quay đầu lại hỏi Hoa Tí: “Anh nói xem vì sao con bé khóc? Không nói được thì đến đồn cảnh sát với tôi.”
“Cô bé khóc là vì...” Hoa Tí nuốt ngụm nước bọt, nhìn Ân Ân cắn chặt môi, do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Tôi cũng không biết vì sao cô bé khóc, dù sao tôi cũng không có bắt nạt trẻ con.”
Anh ta buồn bực nói xong, cũng không so đo chuyện cậu bỗng đánh mình một cái, dùng tay áo lau vết máu trên khóe miệng, trở về tiệm cắt tóc.
Tạ Văn Thanh còn muốn đuổi theo, Ân Ân dùng sức giữ chặt cậu lại, không cho phép cậu đi tìm Hoa Tí gây phiền phức: “Em và chú Hoa Tí chỉ đang trò chuyện mà thôi.”
“Nói chuyện phiếm mà em lại khóc à.”
“Ai... Ai quy định em không thể khóc, em muốn khóc thì khóc thôi.”
Tạ Văn Thanh ôm vai cô bé, chính nghĩa nói: “Sau này cách xa anh ta một chút, đừng đến gần anh ta, không cho phép em nói chuyện với anh ta.”
“Vì sao?”
“Anh ta từng ngồi tù, là người xấu.”
“Nói bậy, chú Hoa Tí mới không phải là người xấu, chú cho em kẹo que, còn lắng nghe em nói.”
“Nếu anh ta có thể phân biệt thế nào là người tốt, thế nào là người xấu, cũng sẽ không bắt cóc người khác.” Tạ Văn Thanh nghĩ đến chuyện ở Quảng Thành thì mồ hôi lạnh chảy ròng: “Còn nữa, không cho phép ăn đồ của người xa lạ.”
“Dù sao chú Hoa Tí không phải là người xấu.” Ân Ân nói xong thì chạy trở về tòa nhà đối diện, không để ý đến Tạ Văn Thanh.
Tạ Văn Thanh xấu hổ nhìn tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, trong lòng buồn
bực, nhưng bởi vì còn phải đi tìm việc làm nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
...
Tạ Văn Thanh tìm việc làm không quá thuận lợi, cậu không có bằng cấp, chỉ có sức khỏe, muốn tìm công việc lương cao thì càng thêm khó.
Nhưng cậu nghĩ đến tiền học phí tương lai của Ân Ân, tiền phí sinh hoạt... Đây là một con số không nhỏ.
Lao động chân tay bình thường thì tiền lương thấp, không thể nào nuôi dưỡng Ân Ân.
Có thể vào trường Tiểu học tư thục Gia Văn tốt như vậy, đối với gia đình của bọn họ thì còn may mắn hơn mua xổ số.
Cho dù cậu có phải đi bán máu bán thận, cũng nhất định phải cho Ân Ân học tập ở trường Gia Văn.
Tạ Văn Thanh bước đi thong thả, ma xui quỷ khiến... Đi tới hộp đêm Kim Sư.
Cậu nhìn con sư tử mạ vàng đầy mạnh mẽ trước cửa, lầu bầu một tiếng: “Tại sao lại là mày?”
Con sư tử mạ vàng im lặng ở trước mặt cậu, dường như đang chế giễu dáng vẻ cậu chật vật thảm hại.
Tạ Văn Thanh thở dài, quay người muốn rời đi, nhưng đi được vài bước thì không bước lên nổi.
Cậu không thể để cho Ân Ân giống như mình, không có văn hóa, luôn phải gặp khó khăn, để ước mơ chỉ có thể trở thành một giấc mơ xa vời không thể chạm vào... cũng không dám nghĩ tới.
Tất cả những hy vọng về tương lai tươi đẹp đều đặt ở trên người cô gái nhỏ này.
Cho dù cậu phải trả giá thế nào, nhất định cũng phải cho Ân Ân học tập rồi thi đại học! Chỉ sợ cả đời này cậu leo thế nào cũng không thể đến đỉnh núi.
Tạ Văn Thanh cắn răng một cái, quay người đi vào hộp đêm Kim Sư.
Quản lý Liêu đã biết sớm Tạ Văn Thanh sẽ còn trở lại.
Anh ta đã gặp nhiều người giống như Tạ Văn Thanh, trình độ văn hóa không cao, lại thiếu tiền.
Mà công việc này vừa dễ dàng lại có tiền nhanh hơn những việc nặng nhọc, không có mấy người trẻ tuổi có thể chống lại được sự hấp dẫn này.
Anh ta thấy Tạ Văn Thanh quay lại, cũng không nói nhiều mà nói thẳng ra: “Thời gian làm việc của hộp đêm chúng tôi từ mười giờ đêm đến sáu giờ sáng, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm làm việc, nếu như cậu có thể tiếp nhận, tối nay có thể bắt đầu làm việc.”
Tạ Văn Thanh do dự một lát hỏi: “Vậy... có thể ứng trước tiền lương không?”
Quản lý Liêu phun khói ra, hất cằm khinh thường liếc Tạ Văn Thanh một cái: “Cậu còn chưa làm việc đâu, còn nói muốn ứng tiền với tôi à? Chỗ của chúng tôi không có quy tắc ứng trước tiền lương. Làm việc tốt thì nhiều tiền, nếu như khách hàng khiếu nại, cậu đừng hòng nhận được một đồng nào.”
“Nếu như không thể ứng thì... quên đi.” Lúc đầu trong lòng cậu có chút do dự, còn có chút sợ hãi, nghe thấy quản lý nói như vậy thì rút lui: “Được rồi, được rồi, đã quấy rầy rồi.”
Tạ Văn Thanh nói xong thì quay người rời đi.
Quản lý Liêu thấy tên nhóc này đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa, chỉ có thể dập tắt tàn thuốc, đứng dậy gọi cậu lại: “Này, tên nhóc thối, dừng lại, có chuyện gì thì có thể thương lượng mà.”
Tên nhóc này không chỉ có ngũ quan mà còn có dáng người, trong đám nhân viên phục vụ tuấn tú của hộp đêm này thì cũng đứng số một số hai.
Điều kiện ngoại hình quá tốt, anh ta không muốn tùy tiện thả đi.
“Có chuyện gì thì phải nói ra, mới nói hai ba câu không đúng ý đã muốn đi, chuyện này không tốt lắm đâu.” Anh ta kéo Tạ Văn Thanh ngồi xuống ghế sô pha dài, để cấp dưới rót cho cậu một ly nước chanh.
Tạ Văn Thanh do dự nói: “Em gái tôi muốn đi học, hiện tại tôi đang thiếu tiền, muốn ứng trước năm nghìn tiền lương, tôi sẽ làm việc gấp đôi để trả lại.”
“Tên nhóc, cậu tên là gì?”
“Tạ Văn Thanh.”
“Được, Tạ Văn Thanh, tối nay cậu làm thử một chút.” Quản lý Liêu dùng giọng điệu sâu xa nói với cậu: “Công việc này cũng không phải ai cũng làm được, hiện tại cậu ra ngoài tìm việc làm cũng phải thử việc. Vậy đi, tối nay cậu làm thử một chút, nếu làm tốt thì tôi không phải là người nói hai lời, sẽ ứng trước cho cậu sáu nghìn tiền lương, cậu sẽ làm chính thức ở chỗ này, được không?”
Tạ Văn Thanh nghe anh ta nói như thế, lại nhìn anh ta thân thiện giống như người lớn, trong lòng buông lỏng đề phòng, còn cảm thấy thái độ của mình vừa rồi không đúng: “Được, vậy... vậy thì cảm ơn quản lý Liêu.”
Cậu lập tức đồng ý.
Quản lý Liêu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi, vẫy tay với cấp dưới, nói: “Đào Tử, đưa Tiểu Tạ đến phòng thay đồ của nhân viên, tìm đồng phục làm việc cho cậu ấy.”
Người đàn ông to con mắt một mí ngáp dài đi tới, giọng uể oải khàn khàn nói với Tạ Văn Thanh: “Đi theo tôi.”
Tạ Văn Thanh lễ phép gật đầu với quản lý Liêu, sau đó đi theo người đàn ông tên Đào Tử đến phòng thay đồ của nhân viên.
Phòng thay đồ chất đầy đồ đạc lộn xộn, có mấy bàn trang điểm, trước gương còn có một số đồ trang điểm làm cho cậu giật mình, nghĩ mình đến phòng thay quần áo cho nữ.
Đào Tử nhìn ra vẻ mặt giật mình của Tạ Văn Thanh, giải thích: “Này, đây là đồ đạc của mấy tên nhóc biết khiêu vũ, bọn họ phải tô son điểm phấn giống như phụ nữ.”
Tạ Văn Thanh vội vàng nói: “Tôi... tôi không muốn trang điểm!”
“Yên tâm đi, không có ai cầm dao đặt lên cổ của cậu.” Đào Tử cười cười: “Tôi cũng không quen nhìn mấy cô gái trang điểm.”
Tạ Văn Thanh nhẹ nhàng thở phào.
Đào Tử tìm kiếm trong đống quần áo một lát, cầm mấy món đồ ngắm thử trên người Tạ Văn Thanh, cuối cùng chọn một áo sơ mi trắng và âu phục màu đen đưa cho cậu: “Cầm đi thay đồ đi.”
Tạ Văn Thanh nghe lời cầm lấy quần áo, đi vào phòng thay đồ. Năm phút sau, cậu mặc đồ tây đen khó chịu đi ra ngoài.
Đào Tử nhìn vóc dáng thẳng tắp, trẻ tuổi đẹp trai của chàng trai trước mặt, lộ vẻ kinh ngạc.
“Này này này! Đúng là người đẹp vì lụa!”
Vừa rồi tên nhóc này mặc quần áo bẩn màu xám, anh ta thật sự không đặt vào mắt.
Nhưng lúc này Tạ Văn Thanh thay đồ tây đi tới, áo sơ mi trắng ôm lấy vóc người cân xứng của cậu, vai và đường cong cánh tay vô cùng đẹp, eo gầy, chân dài.
Càng đừng nói đến chuyện cậu có thể so sánh với các nam diễn viên đẹp trai trên phim ảnh!
Anh ta đưa Tạ Văn Thanh đi ra ngoài, dọc theo đường đi có không ít nhân viên phục vụ nữ kinh ngạc nhìn cậu.
Đào Tử dẫn Tạ Văn Thanh đến trước mặt quản lý Liêu: “Quản lý, tên nhóc này đúng là hạt giống tốt.”
Quản lý Liêu quay đầu nhìn qua Tạ Văn Thanh, nhìn chằm chằm mười giây, sau đó kinh ngạc nhìn nói với cấp dưới bên cạnh: “Mở... Mở sổ sách ra, ứng trước năm nghìn tiền lương cho cậu ấy.”