Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Gió đêm hơi hơi lạnh, thổi từ ngoài phòng vào.
Bàn tay thô ráp rắn chắc của chú xăm tay run rẩy, thật nhẹ nhàng mà bôi thuốc mỡ mát lạnh cho Lưu Tuệ Hoa.
Đau thì không đau mấy, rất mát lạnh thoải mái.
Lưu Tuệ Hoa lải nhải oán giận, mắng Hứa Xuân Hoa một trận chẳng khách khí gì.
Chú xăm tay cũng chỉ im lặng mà nghe.
Ở trong mắt Ân Ân, bà chủ ở bên chú xăm tay, không nói đến cái gì khác mà chỉ nói đến chiều cao khác biệt của hai người, chị Tuệ Hoa giống như con chim nhỏ nép vào người vậy.
À không, là con chim nhỏ nép vào lòng của con gấu. Hình ảnh vẫn này rất ấm áp.
“Đúng là vong ân bội nghĩa, ngày thường giúp cô ta nhiều như vậy cũng thành công cốc hết rồi.”
“Tôi đã sớm nhận ra cô ta không bình thường rồi, không ngờ là sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Cô ấy liếc chú xăm tay một cái: “Anh nói một câu xem nào!”
Lúc này chú xăm tay mới nói “Đúng thế” một câu, phối hợp mà nói: “Cô ấy đúng là xấu xa!”
“Chỉ thế thôi hả?” Hiển nhiên bà chủ không hài lòng.
Chú xăm tay nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm câu: “Đúng là vô cùng xấu xa!” “...”
Lưu Tuệ Hoa biết miệng lưỡi chú ấy vụng về nên cũng không miễn cưỡng làm gì, chỉ cầm gương trang điểm lên soi mặt mình.
Chú xăm tay ngơ ngác mà nhìn cô ấy, cô ấy vừa ngước mắt thì chú ấy lại nhìn ra chỗ khác ngay.
Ân Ân không muốn ở trong phòng quấy rầy bọn họ, rất tự giác mà đi ra ngoài ban công.
Nhưng không ngờ là cô bé lại nhìn thấy Hứa Xuân Hoa vẫn đang đứng dưới lầu nhìn lên trên này.
Ánh đèn đường chiếu vào trên người cô ấy, nước mắt rơi liên miên, nhìn thấy Ân Ân đi ra thì đáy mắt mới hiện lên vài tia sáng.
Tâm trạng Ân Ân rất phức tạp, nhưng tối nay cô bé... thật sự không muốn về nhà cùng Hứa Xuân Hoa.
Nhìn dáng vẻ bi thương đến nhường này của cô ấy, Ân Ân chỉ cảm thấy áp lực nặng nề, tựa như bản thân mình phải gánh chịu trách nhiệm cho nỗi bi thương và những giọt nước mắt ấy vậy.
Cô bé chỉ có thể giơ tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Hứa Xuân Hoa, bấy giờ Hứa Xuân Hoa mới lau nước mắt đi, hồn xiêu phách lạc rời khỏi đó.
Ân Ân khẽ thở hắt ra một hơi....
Sáng sớm hôm sau.
Nói chung cũng là do giường của khách sạn bốn sao quá là mềm mại thoải mái, hiếm hoi lắm mới có dịp Ân Lưu Tô ngủ tới lúc tự tỉnh.
Nhưng mà cô vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Văn Thanh.
Mặt cậu thì không thể nói là quá tinh xảo, thậm chí còn có một chút cảm giác thô ráp cuồng dã, nhưng đúng là kiểu dã tính này như gió quê thổi qua, cuốn theo một kiểu đẹp trai rất độc đáo.
Gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Văn Thanh dán chặt vào mặt cô, dọa Ân Lưu Tô giật cả mình, giơ chân đá cậu xuống giường ——
“Làm cái gì thế hả!”
Tạ Văn Thanh tủi thân mà đứng lên, xoa xoa eo: “Chỉ muốn ngắm chị một chút thôi mà.”
Ân Lưu Tô ngồi dậy, nói đầy tức giận: “Đừng nói là cậu nhìn chằm chằm tôi cả đêm đấy nhé.”
“Cũng không đến mức đấy mà.” Tạ Văn Thanh ngồi cạnh cô: “Chỉ ba, bốn tiếng gì đấy thôi.”
“...”
“Thần kinh à.”
Mặt Tạ Văn Thanh đầy hạnh phúc: “Nhìn thế nào cũng không đủ, cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
“Oẹ.”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn của cô, Tạ Văn Thanh bất mãn hỏi lại: “Có phải chị bị dị ứng với lãng mạn không thế?”
“Cầu xin cậu đừng có mà nói mấy câu kiểu vậy nữa.” Ân Lưu Tô giơ cánh tay trắng nõn của mình lên cho cậu nhìn: “Nhìn xem, nổi hết cả da gà da vịt lên rồi này.”
Cậu nắm tay cô, không hề do dự mà cúi đầu hôn một cái. “...”
Ân Lưu Tô hết nói nổi, nhanh chóng rút tay về, tiện tay đánh đầu cậu một cái: “Cậu nghiện rồi đúng không!”
Tạ Văn Thanh thì vẫn cứ dựa vào người cô đầy thân mật, cái đuôi sau lưng sắp thành cánh quạt rồi: “Thế nào cũng không đủ mà.”
Nghĩ đến tối hôm qua, Tạ Văn Thanh hôn cô liên tiếp, thậm chí có mấy lần trong giấc mơ, Ân Lưu Tô cứ có cảm giác là mỗi tấc trên làn da của mình đều bị cậu hôn hết rồi.
Nhưng dù là vậy thì tên này vẫn vô cùng kiềm chế, không tiến đến bước cuối cùng.
Tạ Văn Thanh dựa người lại gần, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
“Tạ Văn Thanh, cậu chưa yêu ai bao giờ đúng không?” “Chị có thể nhìn thấu được cơ à?”
“Đàn ông mà đã yêu đương thì chắc là không chỉ có hôn thôi mà đã... thoả mãn lên tận trời rồi đâu.”
Tạ Văn Thanh nhớ tới chuyện tối hôm qua thì xấu hổ, gương mặt đỏ ửng, chuyển chủ đề khác ngay, hỏi ngược lại: “Chị thì sao?”
“Tôi cũng chưa yêu ai bao giờ.”
“Cái này tôi không tin đâu.” Tạ Văn Thanh chẳng dám nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, nghiêng ánh mắt sang bên sườn mặt: “Bây giờ chị đẹp như vậy, tôi không dám tưởng tượng chị lúc tuổi trẻ xinh đẹp đến thế nào, sao lại không có đàn ông theo đuổi cơ chứ.”
“Chuyện này hả...”
Ân Lưu Tô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, để ánh mặt trời chiếu qua màn cửa sổ và in hằn lên khuôn mặt mềm mại của cô.
Đôi mắt cô nheo lại, duỗi thẳng cánh tay để chắn ánh sáng: “Tin hay không thì tùy, tôi từng xấu đến mức không dám soi gương.”
“Thế chị phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Cô liếc cậu một cái, khóe môi hơi mím lại: “Coi như là vậy đi.”
Tạ Văn Thanh chống thân hình của mình, phủ lên người cô, đầu ngón tay thô ráp khẽ khàng lướt trên mặt cô.
Đôi lông mày nhạt màu, cặp mắt phượng dài và hẹp, sống mũi hơi thẳng và đôi môi mọng...
Mặc dù có vài nếp nhăn ở đuôi mắt và những đốm tàn nhang nhỏ trên má nhưng theo quan điểm của Tạ Văn Thanh, đây là những dấu hiệu của sự trưởng thành và quyến rũ.
Khi thích một người, dù có là khuyết điểm gì thì cũng đều trở thành ưu điểm. “Cậu nhìn đủ chưa thế?” Cô kéo dài giọng ra, hỏi cậu.
“Chưa đủ, nhưng tôi dám chắc là mặt chị không thể từng phẫu thuật thẩm mỹ.”
Ân Lưu Tô nhún nhún vai, không cần cậu tin hay không tin, cô chưa bao giờ có được thanh xuân, nhưng cũng bởi vậy mà từ giờ trở đi, đến mỗi ngày trong tương lai sau này, cô sẽ ở trạng thái tốt nhất.
Đương lúc xuất thần, Tạ Văn Thanh lại vén tóc cô lên, hôn cái trán của cô: “Chị của tôi thật ngoan mà.”
“...”
“Tôi thật sự rất thích chị!”
“...”
“Khi nào chúng ta kết hôn?”
Ân Lưu Tô sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Lúc trước cô nghe Lưu Tuệ Hoa nói, tìm một cậu em trẻ tuổi làm bạn trai sẽ rất kích thích.
Nhưng quả thật cô không ngờ là, cậu em này lại nhiệt tình đến mức từng giây từng phút đều muốn hôn cô, vừa mới xác định quan hệ đã muốn kết hôn với cô.
Thế này là quá dính người rồi đó!
“Tạ Văn Thanh, tôi muốn lập quy ước với cậu.”
Tạ Văn Thanh lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nghe cô nói: “Vâng!” “Sau khi về nhà thì cậu vẫn là anh trai nhỏ trong nhà thôi.”
“Không kết hôn à?”
“Kết hôn cái đầu cậu, cậu còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn đó.” “Thế à...”
“Chờ sau này rồi nói tiếp.”
Ân Lưu Tô vẫn không có dũng khí nói ra sự thật cho cậu: Cậu muốn cả đời chỉ yêu một người, khả năng cô mãi mãi không thể cho cậu được.
Tạ Văn Thanh không biết Ân Lưu Tô đang âm thầm lo lắng, đáp lời: “Tôi biết, bây giờ tôi chẳng có gì cả, không bảo đảm cho chị một tương lai được.”
Cậu hứa hẹn với Ân Lưu Tô: “Nhưng tôi có rất nhiều thời gian,
tôi nhất định sẽ làm cho sinh hoạt của một nhà ba người chúng ta ngày một tốt hơn!”
Ân Lưu Tô cười nhìn cậu: “Rất có tự tin đấy, xem ra nửa năm nay cũng kiếm được tiền.”
“Tích góp chút tiền tiết kiệm, làm thuê không có tương lai, tôi chuẩn bị trở về dựng nghiệp.”
“Cậu muốn làm nghề gì?”
“Còn chưa nghĩ ra.”
“Thế cứ từ từ mà nghĩ đi.”
Mục đích đến đây lần này của Ân Lưu Tô là đưa Tạ Văn Thanh về, không cho cậu tiếp tục làm công việc nguy hiểm như vậy nữa.
Cô còn lo cậu không muốn cùng cô trở về.
Nhưng thấy trình độ bám người của cậu, cô muốn thoát khỏi cậu còn khó...
Buổi chiều, Ân Lưu Tô lôi Tạ Văn Thanh đi dạo phố, mua cho cậu rất nhiều quần áo của lớp thanh niên, còn cả giày thể thao mà giới trẻ ưa chuộng nữa.
Tạ Văn Thanh rất nghe lời cô, bảo thử quần áo thì thử quần áo, bảo đổi giày thì đổi giày, chỉ cần là cô chọn thì đó nhất định là món đồ đẹp nhất.
Đến lúc trả tiền, là Ân Lưu Tô cầm tiền trả, cậu cũng không từ chối.
Ngồi trên ghế ở vườn hoa, Ân Lưu Tô ăn kem ly, nghiêng đầu hỏi cậu: “Tôi mua quần áo cho cậu, cậu có cảm thấy không thoải mái gì không?”
“Tại sao tôi lại cảm thấy không thoải mái?”
“Bởi vì cậu là đàn ông cơ mà, để cho phụ nữ tiêu tiền cho mình, không cảm thấy mất tự nhiên à?”
“Tôi lại chẳng phải loại đàn ông nhỏ mọn như thế, không có cái kiểu chủ nghĩa Machismo.” Tạ Văn Thanh dựa vào lưng ghế, cánh tay vòng ra sau lưng cô, tựa như đang ôm cô: “Chị là người của tôi, tiền của chị chính là tiền của tôi.”
Khóe miệng Ân Lưu Tô mím lại: “Thế thì không phải rồi.” Mơ đẹp thật.
Tạ Văn Thanh cọ tai cô đầy thân thiết: “Ở trong lòng tôi, chị với Ân Ân đều là người nhà của tôi, là hai người quan trọng nhất cuộc đời này của tôi.”
Ân Lưu Tô giơ tay vuốt ve khuôn mặt cậu: “Ngày mai về nhà đi.”
“Được.”
...
Buổi chiều, Ân Ân ra khỏi trường học, vẫn nhìn thấy Hứa Xuân Hoa đứng ở cổng trường đang lo lắng chờ đợi.
Cô bé vô thức dừng chân lại một chút, không dám đi ra ngoài.
Thấy cô bé đang chần chừ, Lưu Văn Anh nghiêng đầu nhìn cô bé: “Làm sao thế?”
“Không, không sao.”
Mẹ Lưu Anh Văn vẫn tới đón cô ấy, cũng rất nhiệt tình chào hỏi Ân Ân. “Cháu chào cô ạ, gặp lại chị Văn Anh sau nha.”
Ân Ân chào tạm biệt với bọn họ, quay đầu lại tiến gần đến chỗ Hứa Xuân Hoa, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng: “Dì Xuân Hoa.”
“Ân Ân, không được nói chuyện với người lạ.” Hứa Xuân Hoa nghiêm nghị dặn dò.
“Vâng.” Ân Ân gật đầu một cái, để cô ấy nắm tay mình đi về nhà.
“Dì Xuân Hoa, ngày mai mẹ cháu về rồi, dì không cần đến đón cháu nữa đâu ạ.”
“Chị ấy... chị ấy về nhanh thế cơ à? Dì tưởng chị ấy còn ở Quảng Thành mấy ngày nữa.”
“Mẹ bảo là không thể làm phiền dì lâu quá được, nên mẹ tranh thủ về sớm hơn một chút.”
Ân Ân nói xong, đột nhiên thấy Hứa Xuân Hoa siết chặt tay mình: “Dì Xuân Hoa, dì nắm tay cháu đau quá.”
Hứa Xuân Hoa cúi đầu nhìn Ân Ân, dường như từ trên mặt cô bé mà nhìn thấy khuôn mặt vui tươi hoan hỉ của con gái Cần Cần lúc trước.
“Cần Cần...” Cô ta vô thức gọi tên con gái.
Cô bé tên là Cần Cần, là con gái của cô ta, là toàn thế giới của cô ta...
Cô ta không thể để cho người khác cướp con bé đi được!
Ân Ân lại không hề hay biết, hỏi: “Dì, dì gọi cháu gì vậy ạ?”
Lập tức Hứa Xuân Hoa lấy lại tinh thần, mỉm cười nói với Ân Ân: “Ân Ân, dì dẫn cháu đi chơi công viên, được không?”
“Ơ, bây giờ luôn ạ?” “Bây giờ luôn.”
“Nhưng cháu phải về nhà làm bài tập nữa.”
“Công viên có vòng đu quay, đu ngựa, còn có xe hơi vượt chướng ngại vật...”
Ân Ân vẫn là trẻ con, nghe cô ta nói như vậy nên cũng không nhịn được nỗi chờ mong trong lòng: “Thế chúng ta đi chơi một lúc rồi về nhà trước khi trời tối được không ạ?”
“Được chứ.”
Hứa Xuân Hoa dắt tay Ân Ân, dẫn cô bé đến chỗ cánh đồng.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào khuôn mặt cô ta, lại sơ sẩy mà rơi xuống chân trời.
Còn nụ cười nơi khóe miệng của cô ta... cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
...
Buổi chiều, Lưu Tuệ Hoa làm tóc, tranh thủ thời gian đi đến trường Gia Văn, lại thấy cô giáo bảo là có một người phụ nữ đã đón Ân Ân đi về rồi.
Cô ấy hỏi đại khái hình dáng đặc thù của người phụ nữ đó, thì biết là Hứa Xuân Hoa.
Trong lòng cô ấy âm thầm mắng mấy câu, cũng không nghĩ nhiều nên lại quay về Y-SUI hỗ trợ.
Lúc ăn cơm tối, cô ấy nghĩ, ngày mai Ân Lưu Tô về rồi, tối nay có thể dẫn Ân Ân đi ăn uống no nê một bữa, vì thế đã tới gõ cửa nhà Hứa Xuân Hoa.
Gõ cả nửa ngày trời cũng không có ai trả lời.
Lưu Tuệ Hoa kinh ngạc đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn vào bên trong. Trong phòng tối đen thùi lùi, không có lấy một bóng người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ Hứa Xuân Hoa cũng nghĩ giống cô ấy, dẫn Ân Ân đi ăn tối bên ngoài rồi sao?
Lưu Tuệ Hoa nghĩ lại, thấy không đúng lắm.
Điều Hứa Xuân Hoa tự hào nhất chính là kỹ năng nấu nướng của mình, hơn nữa, cô ấy luôn bảo là thức ăn ngoài không sạch sẽ, từ trước đến nay không bao giờ chịu ăn cơm bên ngoài.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Tuệ Hoa dâng lên một dự cảm xấu.
Cô ấy không dám trì hoãn nữa, xuống lầu vào Y-SUI, gọi chú xăm tay ra: “Anh dẫn hai người đi tìm Ân Ân và Hứa Xuân Hoa ở xung quanh đây đi.”
“Bọn họ xảy ra chuyện gì à?”
Lưu Tuệ Hoa chau mày: “Tôi cũng không biết, hy vọng chỉ là do tôi nghĩ nhiều.”