Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Ngày học quân sự tiếp theo, ánh nắng mùa hè chói chang trên cao, Ân Ân có cảm giác xương cốt toàn thân tan thành từng mảnh.
Vì lượng vận động quá độ của tối hôm trước mà cơ bắp hai bắp đùi vô cùng nhức mỏi, bây giờ đứng còn không vững thì các yêu cầu và động tác quy định khi học quân sự lại càng khó nhằn.
Thêm vào đó, huấn luyện viên quân sự của khoa Nghệ thuật bọn họ lại là người nóng tính, trước khi đảm nhận dạy Học viện Mỹ thuật đã nghe một huấn luyện viên quân sự có kinh nghiệm nói rằng, tính cách người học nghệ thuật trời sinh thích phô trương, khó quản thúc, bảo anh ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Buổi sáng anh ta vẫn không lên cơn bão nổi, im lặng quan sát.
Chờ đến mãi chiều, anh ta quyết định phạt một sinh viên nào điển hình để giết gà dọa khỉ, trị lũ sinh viên nghệ thuật cao ngạo này cho tốt.
Đúng lúc eo và chân của Ân Ân đau, đứng cũng không được đi cũng không xong, vẻ mặt yếu ớt, ánh mắt lơ đãng, còn không chịu chú ý nghe giảng!
Anh ta lập tức quát lớn: “Cái cô đang đứng thứ hai ở hàng thứ ba kia, bước ra khỏi hàng cho tôi!”
Đầu óc Ân Ân như đi vào cõi thần tiên, chẳng chú ý đến tiếng quát lớn hung tợn của huấn luyện viên, mãi cho tới lúc bạn học bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình thì cô mới phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng bước ra khỏi hàng.
“Cô nhìn lại cô đi, làm sao thế hả! Đứng cũng không nên thân, cô cố ý làm trái lời tôi đúng không!”
“Không, không phải ạ.” Ân Ân vô tội mà nói: “Chỉ là vì chân em mỏi quá.”
“Mỏi chân, mới ngày đầu tiên đã mỏi chân, thế sao chân người khác không mỏi hả, chỉ có cô khác biệt thôi đúng không?”
Ân Ân không dám tranh cãi với huấn luyện viên, chỉ có thể hơi cúi đầu xin lỗi: “Em xin lỗi.”
“Cô cứ giả vờ đi! Tôi biết thừa mấy sinh viên nghệ thuật các cô các cậu rất ngông. Điểm thi đại học các môn văn hóa kém các học viện khác, mấy người có thể vào học đại học ở đây thì phải biết đường mà quý trọng đi, đừng có mà giở cái thói còn học trung học ở nơi này, chỉ cần gây chuyện gì thì đừng mong tôi tha cho mấy cô cậu.”
Vừa nói xong, các bạn học lập tức cảm thấy khó chịu ——
“Sinh viên nghệ thuật thì làm sao, đụng tới miếng cơm nhà anh chắc?”
“Bọn em thi đậu đứng đắn, vì sao qua miệng anh lại thành một lũ kém một bậc?”
“Thật đấy, anh cũng chẳng phải huấn luyện viên đứng đắn gì cho cam, chẳng phải chỉ là đàn anh trong đoàn quốc kỳ hơn bọn tôi hai năm thôi sao, đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn.”
...
Huấn luyện viên nghe thấy lời phản bác chẳng chút lưu tình của các bạn học, lập tức không kìm được sắc mặt, nhưng luật pháp thì không trách được đám đông, anh ta chỉ có thể trút cơn tức giận lên người Ân Ân ——
“Nuông chiều từ bé, một là không đến, hai là đã đến thì phải luyện tập cho hẳn hoi, nếu không thì tôi lập tức cho cô 0 điểm.”
Ân Ân hiểu, nhẫn nhịn một chút thì bão sẽ qua, huấn luyện viên lúc này không khác gì thầy giáo, “trong tay nắm quyền cao”, cô không thể đắc tội anh ta, chỉ rầu rĩ đáp ——
“Em biết rồi.”
Huấn luyện viên chọc bả vai gầy yếu của Ân Ân chẳng khách khí, chọc đến nỗi làm cho cô lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng mà vừa lúc Lưu Văn Anh đang chạy vội trong sân thấy được hành động mạo phạm này.
Đầu óc anh nổ tung, xông lên đẩy mạnh huấn luyện viên ra, tức giận nói: “Anh chọc cô ấy làm gì hả!”
Huấn luyện viên bị Lưu Văn Anh đẩy lùi lảo đảo về sau vài bước: “Cậu... cậu ở đội nào hả? Cậu là ai?”
“Tôi đang hỏi anh là, anh chọc cô ấy làm cái gì!” Lưu Văn Anh giống như biến thành người khác, không còn bộ dạng lười nhác như trước nữa.
Bây giờ nhìn anh như ăn phải thuốc nổ, gương mặt đỏ rực, ở giữa trán có gân xanh nổi lên.
Ân Ân sợ hãi, nhanh chóng giữ chặt Lưu Văn Anh: “Không có việc gì cả! Anh mau về đơn vị đi!”
Huấn luyện viên nhìn những sinh viên xung quanh, vẻ mặt ai nấy cũng như quần chúng ngồi ăn dưa xem diễn kịch vậy, anh ta chịu làm sao được sự khuất nhục này, đi lên định ra tay với Lưu Văn Anh: “Tôi phải...”
Nhưng mà mấy cái thế võ tam quyền hai chân mà anh ta luyện tập hằng ngày sao có thể đấu lại được Lưu Văn Anh luyện quyền anh với vật lộn hằng năm, cũng chỉ bốn chiêu cũng đã bị Lưu Văn Anh vật cho ngã ngửa xuống đất.
“Mày ở đơn vị nào, tên là gì... Người dạy là ai hả!”
“Ông đây tên Lưu Văn Anh!” Lưu Văn Anh chỉ vào anh ta, cảnh cáo: “Anh mà còn dám đụng vào cô ấy, tôi gặp anh lần nào tôi đánh anh lần đấy!”
...
Nửa tiếng sau, Lưu Văn Anh với Ân Ân, còn có huấn luyện viên kia đều bị gọi đến phòng giáo vụ.
Hai giáo viên phụ đạo của học viện vội vàng đến phòng giáo vụ, hung hăng phê bình Lưu Văn Anh cùng Ân Ân một hồi, Lưu Văn Anh còn suýt nữa bị ghi tội xử phạt.
Cũng đều nhờ vào việc Ân Ân khóc lớn mới khiến cho giáo viên chủ nhiệm tha cho Lưu Văn Anh, chỉ bắt cậu viết một bản giấy cam đoan để nộp rồi cũng bỏ qua chuyện này.
Hơn nữa cũng có những sinh viên nghệ thuật khác làm chứng là huấn luyện viên kia vũ nhục sinh viên trước, tổng huấn luyện viên cũng phê bình huấn luyện viên xấu tính kia một đống, cuối cùng xử phạt.
Ân Ân ủ rũ cụp đuôi mà ra khỏi phòng giáo vụ, Lưu Văn Anh tay đút túi quần đi phía sau cô.
Gió mùa hạ tháng chín khô nóng, Lưu Văn Anh nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, quan tâm hỏi ——
“Này, hồi nãy anh ta có đụng tới em không đấy?”
“Anh bộp chộp như vậy làm gì hả!” Ân Ân tức giận mà quay đầu lại: “Suýt chút nữa bị ghi tội! Vừa nhập học đã bị ghi tội, chú Lưu mà biết thì thể nào cũng đánh chết anh!”
“Sợ quái gì.” Lưu Văn Anh trợn mắt trắng.
Ân Ân biết từ hồi trung học tên này đã thành một đầu gấu, tuy sau này đã sửa chữa lỗi lầm, nhưng trên người vẫn còn có chút bất cần.
“Anh không sợ thì cũng đừng liên lụy em.” Cô rầu rĩ nói: “Anh thông minh, bây giờ thôi học vẫn có thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, em... vất vả lắm em mới thi đậu đấy.”
“Chê anh liên lụy em chứ gì?”
“Nếu hồi nãy anh đừng có nổi nóng xông lên thì đã không có việc gì rồi!” Ân Ân oán trách: “Thế mà lại dám đánh nhau với huấn luyện viên, anh cho rằng anh là ai cơ chứ, là đại ca đầu gấu à.”
“Anh ta động tay động chân với em, anh còn có thể ngồi im giả vờ không nhìn thấy cơ à?” Lưu Văn Anh cũng hơi tức giận: “Em đừng có vô ơn như thế, bạn học Ân Ân.”
“Anh ta là huấn luyện viên, anh ta giáo huấn em cũng là điều đương nhiên, em cứ nghe là được rồi.” Ân Ân rầu rĩ mà nói: “Anh làm thế thì cành mẹ đẻ cành con.”
Lưu Văn Anh cười lạnh: “Đã nhiều năm trôi
qua rồi mà em vẫn ngu ngốc như cái hồi gia nhập biệt đội công chúa, người ta đánh đến má phải mình rồi mà vẫn chìa má trái ra cho người ta đánh thêm! Em thích chịu ngược hả!”
“Em...” Đôi mắt Ân Ân lại đỏ lên: “Em thích chịu ngược đấy! Nếu anh không ưa thì đừng chơi với em nữa!”
Nói xong, cô vội vàng chạy đi ngay.
Lưu Văn Anh tức giận đến mức đấm mạnh vào thân cây một cái, lại đá thêm mấy cái, vừa đau lòng lại vừa hối hận.
Anh biết cô không có cảm giác an toàn, chuyện gì nhẫn nhịn được thì sẽ nhẫn nhịn, nhường được thì nhường.
Cho nên nhiều năm như vậy, anh mới vẫn luôn đi theo cô, bảo vệ cô......
Buổi tối, Cận Bạch Trạch dẫn Ân Ân đến nơi bán đồ second-hand.
Bởi vì bị gọi lên phòng giáo vụ, thậm chí Ân Ân còn không kịp về ký túc xá tắm rửa trang điểm, chỉ có thể mặc một bộ quân trang sẫm màu thấm đầy mồ hôi, vừa mệt vừa chật vật mà đi phía sau Cận Bạch Trạch.
Dù sao ở trước mặt nam thần, cơ bản là cô lúc nào cũng vác bộ mặt mộc này, ngay từ ấn tượng đầu tiên đã chẳng có cơ sở tốt gì cả, nên là cứ đơn giản chẳng quan tâm nữa thôi.
Nhưng Cận Bạch Trạch lại chẳng để ý mấy chuyện này, cậu đi săm soi kỹ từng chiếc xe đạp second-hand, chọn lựa kỹ càng, chọn một cái xe đạp nữ màu xanh da trời, kiểm tra xích và yên xe đầy cẩn thận: “Cái này bao nhiêu chú?”
“Tám mươi.”
“Xe second-hand mà tận tám mươi? Rẻ hơn chút được không chú?”
“Ây da bạn học này, giá này là rẻ lắm rồi, cái xe cậu chọn vẫn mới nữa kìa!”
“Phun sơn lại một lần nữa thì chẳng nhìn như mới.” Cận Bạch Trạch ngồi xổm xuống: “Nhìn cái xích này, chắc phải đi được hơn hai năm rồi.”
“Được rồi được rồi, cứ cho là cậu tinh mắt đi, chốt năm mươi.”
“Bốn mươi lăm.”
“Ơ hay cái cậu này...”
“Không được thì thôi.” Cận Bạch Trạch kéo tay Ân Ân giả vờ định đi luôn. “Thôi được, bán cho cậu bốn mươi lăm! Thật là...”
Cận Bạch Trạch quay về, nói với Ân Ân: “Em thấy chiếc xe này thế nào?”
Toàn bộ lực chú ý của Ân Ân đều dồn vào cái tay vừa được cậu dắt, cổ tay nong nóng.
“Khá... khá tốt đấy ạ, chọn luôn cái này đi, em tin tưởng ánh mắt của anh Bạch.”
Cô lấy di động ra, quét mã QR của ông chủ, thanh toán tiền dứt khoát.
Cận Bạch Trạch dắt xe đạp ra cửa: “Có biết đi không?” “Có ạ, anh trai em đã dạy em rồi.”
“Lên đi thử xem.”
Ân Ân lên cái xe đạp màu xanh da trời này đi xung quanh phố buôn bán một vòng, Cận Bạch Trạch lại bảo cô xuống rồi cẩn thận cho yên xe thấp xuống một chút.
“Mấy ngày nay học quân sự, em không cần đưa cơm hộp nữa, nghỉ ngơi cho tốt, nếu không thân thể sẽ không chống đỡ nổi đâu.”
“Vâng ạ.” Ân Ân nhụt chí mà nói: “Nhưng mà chân đau, hôm nay em còn bị huấn luyện viên phê bình.”
“Anh nghe nói có sinh viên mới đánh nhau với huấn luyện viên, không phải là em đấy chứ?”
Mặt Ân Ân lập tức đỏ: “Không, không phải em, là bạn của em, anh ấy bảo huấn luyện viên phê bình em không được tôn trọng, nổi nóng quá nên...”
“Đừng cãi nhau với huấn luyện viên.” Cận Bạch Trạch đưa xe đạp cho cô: “Trong tay anh ta cầm thành tích quân sự của các em, có liên quan trực tiếp đến học bổng với thành tích điểm sau đại học nữa, đừng để bản thân phải chịu thiệt.”
“Đúng đấy!” Ân Ân vô cùng đồng ý mà gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy, nhưng tính tình bạn em lại rất xốc nổi, em khuyên anh ấy rất nhiều lần rồi.”
“Nhớ rõ đường trong trường chưa, sau này tự mình đi đưa cơm hộp.” “Anh Bạch không đưa em đi nữa sao?”
“Em có xe rồi, anh không đưa em nữa.”
Ân Ân rầu rĩ nói: “Đàn anh đưa vào cửa, chuyện tu hành dựa vào cá nhân đúng không?”
Cận Bạch Trạch cười nhẹ: “Coi như vậy đi.”
Nói xong, cậu quay người định đi, Ân Ân vội vàng gọi cậu lại: “Đàn anh, hay là em mời anh ăn một bữa cơm nhé, anh giúp em nhiều vậy rồi.”
Cận Bạch Trạch quay đầu lại nhìn cô: “Không cần, em cứ để dành mà tích góp tiền sinh hoạt đi.”
Cậu còn chưa nói xong, bỗng nhiên Ân Ân nhìn thấy một người con gái đang đứng ở cửa hàng bán đồ điện tử ghi âm và ghi hình, thân hình cao gầy, mái tóc buộc cao, mặc váy xếp ly ngắn đầy nóng bỏng cùng với giày cao gót, áo khoác quấn quanh eo, ngay cả khuôn mặt cũng hiên ngang lưu loát.
Ân Lưu Tô!
Cô nhanh chóng lên xe đạp, nói với Cận Bạch Trạch: “Thế em chào anh Bạch!” Nói xong, cô như một cơn gió chạy vụt qua người cậu.
“...”
Cận Bạch Trạch rất là bất đắc dĩ, thật ra cậu chỉ nói khách khí một chút mà thôi.
Ân Ân đang định qua đường nhưng buộc lòng phải dừng lại bởi đèn xanh đèn đỏ và những chiếc xe đang di chuyển tấp nập, đúng lúc đèn xanh sáng lên, cô hấp tấp đạp xe đến nơi, tìm một vòng ở cửa hàng đồ điện tử ghi âm và ghi hình cũng không thấy đàn chị kia đâu.
Ân Ân thất vọng mà đi ra cửa hàng, rồi nhìn những người đi đường xung quanh một lúc, trong dòng người không thấy bóng dáng của cô ấy đâu nữa.
Thật đáng tiếc, rõ ràng là vừa mới nhìn thấy xong.
Cô quay trở lại cửa hàng, hỏi người chủ: “Chị vừa mới mua đồ kia tên là Ân Lưu Tô đúng không ạ?”
Chủ cửa hàng cười: “Sao chú biết tên khách hàng được?”
“Thế... thế chị ấy mua gì vậy ạ?”
“À, cô ấy vừa mua đĩa ca nhạc mới của Tạ Văn Thanh vừa ra mắt.” “Tạ Văn Thanh?!”
Chủ cửa hàng tiện tay lấy một cái đĩa mới ở quầy hàng bán chạy nhất: “Cô ấy là khách quen ở nơi này, cứ là đĩa ca nhạc của Tạ Văn Thanh thì cô ấy đều mua hết.”