Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Tạ Văn Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cuống họng rát khô, nhưng toàn thân lại hư thoát, không xuất ra được một chút sức lực nào để sử dụng.
Đây là thiên đường ư?
Người đã chết thế mà lại còn cảm giác khát nước là sao?
Không biết thiên đường có nước hay không, nếu có Coca-Cola thì tốt quá.
Anh hơi nhúc nhích, Ân Lưu Tô ghé vào bên giường mơ màng ngủ lập tức tỉnh lại, lo lắng hỏi thăm: “Tỉnh rồi à, còn khó chịu không? Muốn cái gì thì nói với tôi, tôi giúp cậu lấy, được không?”
Thấy rõ là cô ấy, Tạ Văn Thanh lập tức lui người ra phía sau, dựa vào tường, kinh dị mà hỏi: “Cô là Ân Lưu Tô à? Hay là Ân Lưu Tô?”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi là Ân Lưu Tô hay là Ân Lưu Tô là sao?”
Tạ Văn Thanh ho khan kịch liệt, cô vội vàng bưng nước ấm tới. Anh ngửa đầu ừng ực uống cạn sạch, cảm giác trong cổ họng mới hơi dễ chịu hơn một chút.
“Chậm một chút.”
Cả đêm hôm qua Tạ Văn Thanh có thể nói là lượn một vòng bên trong địa ngục, nghĩ đến loại đau đớn đến cắt da kia, phía sau lưng lại tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Giờ phút này lại không lo được những thứ kia, anh nhìn thiếu nữ ở trước mặt với vẻ khó tin: “Cô không phải là cháu gái của cô ấy đó chứ! Cô là cháu gái của cô ấy... vậy thì chính là cháu gái của tôi rồi... A a a!”
Ân Lưu Tô thấy anh vừa tỉnh lại đã tấu hài, cảm giác sinh ly tử biệt bi thương gì đều không còn, cô bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu tin thật sao, anh của tôi bịa ra, sao anh có thể có con gái lớn như thế này được?”
“Anh của cô vừa đi, Tần Tiếu đã gọi tới bệnh viện nước Anh xác nhận, xác nhận thực sự đã chết...”
“Anh ấy vì che giấu thân phận của tôi, vì bảo vệ tôi, muốn bóp méo gì mà chẳng được.”
“Cô thật sự là cô ấy?” Đáy mắt Tạ Văn Thanh đầy khiếp sợ: “Điều này sao có thể...”
“Trước đó ở trong trường học, không phải cậu đã nói chắc như đinh đóng cột, tôi có phủ nhận thế nào cậu cũng một mực chắc chắn đó sao, sao bây giờ lại không tin hả?”
Tạ Văn Thanh đã thật sự sợ hãi, không đám tin.
Trước đó anh còn thật sự cho rằng cô là yêu tinh tới nữa kìa, nhưng trải qua kích thích của Ân Cẩn Du lần này, anh đã thật sự tỉnh táo trở lại.
Đúng vậy, trên thế giới này sao có thể có người càng sống càng trẻ, còn không phải là thành tinh rồi sao?
Ân Cẩn Du đã đánh anh từ truyện cổ tích mộng ảo đến hiện thực lạnh băng vô tình.
Trong quá khứ cũng đã từng nghĩ tới, có lẽ cô đã không còn trên thế giới này nữa rồi.
Nhưng không hề có tin tức xác thực, Tạ Văn Thanh thà rằng không cần đối mặt, vẫn giống như phát điên phát rồ mà tìm kiếm.
Ân Cẩn Du đã cho anh một câu trả lời thiết thực khẳng định.
Một khắc này, anh thật sự đã mất hết can đảm, chỉ muốn chết đi mà thôi.
Anh thật sự sợ hãi, không dám tin.
“Cô... cô chứng minh đi! Chứng minh cô là cô ấy!”
Ân Lưu Tô cười: “Lúc cậu ở phòng luyện đánh quyền với tôi... sao lại không bắt tôi chứng minh hả?”
Tạ Văn Thanh lập tức đỏ bừng mặt: “Khi đó anh của cô cũng không cầm giấy chứng tử của cô đưa cho tôi xem!”
“Được rồi được rồi, cậu đừng kích động” Ân Lưu Tô dịu dàng an ủi anh: “Cậu nằm xuống trước đi, chúng ta chậm rãi trò chuyện.”
“Cô nhanh chứng minh đi.” Tạ Văn Thanh nhìn khuôn mặt thiếu nữ trẻ tuổi dịu dàng, huyệt thái dương thình thịch nảy lên: “Nhanh lên!”
“Để tôi nghĩ đã...” Cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Mông cậu có cái bớt hình con bướm, cái này có tính không?”
“Cái này không tính, lần ở phòng luyện quyền anh cô đã thấy rồi.”
“Khi đó cậy cũng sắp ấn tôi vào tường, ánh sáng lại tối, tôi thấy thế nào được!” Tạ Văn Thanh ra vẻ suy nghĩ một chút, hình như đúng là như thế thật.
“Cô thật sự không nhìn thấy sao?”
“Thật sự không thấy, cậu hệt như một con đã thú vậy, tôi nào có cơ hội.”
Ân Ân mang bữa sáng đi tới, nghe được đối thoại của hai người, giật mình đến mức sắc mặt đều thay đổi: “Tạ Văn Thanh, Ân Lưu Tô, hai người đang nói cái gì vậy hả!!!”
Cô trực tiếp im lặng.
Gương mặt Tạ Văn Thanh đỏ ửng, nói với Ân Ân: “Em đi ra ngoài trước đi.”
“Em ra ngoài gì chứ? Em... hôm qua biết anh có thể sẽ chết, em đã khóc suốt cả một đêm, anh vừa tỉnh lại thì câu nói đầu tiên là kêu em đi ra ngoài sao?”
Tạ Văn Thanh đùng giọng thương lượng nói với cô: “Ân Ân ngoan nhất, để cho anh và cô ấy nói chuyện một lát, có được không?”
Ân Ân quay người rời khỏi phòng bệnh, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại. Tức chết cô rồi! Anh trai xấu xa!
Ân Ân đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Lưu Văn Anh đang ngồi trên ghế dựa vào tường, hơi nghiêng người, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ là giấc ngủ nông, cô vừa đi sang đó ngồi xuống, Lưu Văn Anh đã tỉnh lại, anh duỗi cái lưng mỏi nhừ, xương cốt đều vang lên tiếng răng rắc.
“Anh ấy đỡ nhiều rồi đúng không?”
“Anh ấy khỏe quá rồi, mẹ em vừa về đến, trăm bệnh tiêu tán toàn bộ.”
Ân Ân mở hộp cơm sáng, lấy bánh bao nóng và sữa đậu nành bên trong ra, đưa cho Lưu Văn Anh: “Mau ăn đi, sau đó về ngủ. Tối hôm qua bận rộn cả đêm, chắc chắn là buồn ngủ chết được.”
Lưu Văn Anh cũng không nói gì, đưa tay nhận bánh bao, Ân Ân mang theo túi nhựa, chỉ đưa bánh bao tới bên miệng anh: “Tay còn chưa rửa, đừng đụng, cứ như vậy mà ăn đi.”
Lưu Văn Anh khẽ cười một tiếng, giữ tay của cô, hai ba phát cắn vào rồi nhai bánh bao.
“Tối hôm qua thật sự là cám ơn anh, nếu không có anh thì anh của em chắc là đã chết rồi.” Ân Ân nhắc đến tình cảnh tối qua, có chút đau lòng: “Em cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Lưu Văn Anh vươn tay ra, rất tự nhiên ôm vai cô: “Với quan hệ của chúng ta mà còn cảm ơn bằng miệng, nói như không nói.”
Cô liếc xéo anh một chút, biết tên này chắc chắn có điều kiện muốn bàn với cô, lòng cảm kích quét sạch sành sanh, hừ nhẹ: “Anh muốn thế nào?”
“Mời anh ăn cơm đi.”
“Như vậy liệu có quá khách sáo hay không?”
“Nghe anh nói hết đã.” Lưu Văn Anh cười nói: “Buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, một ngày ba bữa... một bữa cũng không thể thiếu, phải mời một tháng liền.”
Ân Ân im lặng.
Tên này, quả nhiên là tuyệt đối không khách sáo.
“Có đồng ý không?”
Ân Ân nhún nhún vai: “Anh đã cứu mạng anh trai, đừng nói mời anh ăn cơm, lấy thân báo đáp cũng không thành vấn đề.”
Trái tim Lưu Văn Anh bỗng nhiên nhảy lên một cái: “Thật không?” Cô lườm anh một chút, cười giỡn: “Anh tin không?”
Lưu Văn Anh quả thật là suýt nữa đã tin rồi.
Anh cúi đầu uống sữa đậu nành, buồn bực không đáp.
Ân Ân lấy củi chỏ chọc chọc anh: “Cùng lắm thì bốn năm này việc anh tìm bạn gái để em xử lý cho.”
“Không cần.” Lưu Văn Anh miễn cưỡng nói: “Ông đây cái gì cũng thiếu, duy chỉ có nữ sinh đuổi theo ông đây... xưa nay không thiếu.”
“Phách lối.”
Lưu Văn Anh không muốn lại tiếp tục đề tài này, quay đầu ngó vào phòng bệnh, hỏi: “Bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ?”
“Đúng vậy.” Ân Ân nói: “Nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, ai biết đang làm gì đâu.”
Lưu Văn Anh nhìn cô, nở nụ cười gian: “Em rất am hiểu nhỉ.”
“Bình thường thôi.”
“Em xác định đó là mẹ của em, Ân Lưu Tô sao?”
“Có ý gì, hôm qua không phải đã thẳng thắn hết rồi sao?”
“Đàn chị kia, thật sự là sâu không lường được.” Lưu Văn Anh hoài nghi: “Có khi nào chị ấy vì muốn ổn định cảm xúc của anh em mà giả mạo không?”
Ân Ân mở to hai mắt, không thể tin nổi, nói: “Cái này không thể nào, có lợi ích gì cho chị ấy đâu chứ?”
“Không phải là fan sao?”
Anh vừa nói như vậy, Ân Ân cũng bắt đầu nghi ngờ: “Em không biết, Văn Anh, anh nghĩ sao?”
“Anh cũng không biết.” Lưu Văn Anh lắc đầu: “Chẳng qua là anh cảm thấy, chuyện này thật sự rất khó tin, nếu cô ấy là mẹ của em thì năm nay ít nhất cũng năm mươi tuổi rồi, sao lại còn trẻ như vậy được chứ?”
Ân Ân biết chuyện này thực sự quá ly kỳ, chính cô cũng rất khó thuyết phục chính mình.
Nhưng nhất cử
nhất động, mỗi tiếng nói cử động của cô ấy rõ ràng chính là mẹ mà, nếu như là giả bộ thì cũng quá giống rồi.
Ân Ân không muốn lại suy nghĩ lung tung, nói thẳng ra: “Chỉ cần anh của em khỏe mạnh là được.”
Lưu Văn Anh cũng không muốn làm rối loạn suy nghĩ của cô, anh đưa cái bánh bao lớn chừng bàn tay tới bên miệng Ân Ân: “Nếu em có thể một phát nuốt hết nó, anh cho năm trăm, thế nào?”
Ân Ân thường xuyên bị những đề nghị không đâu vào đâu của Lưu Văn Anh làm cho cạn lời: “Anh một phát nuốt hết, em cho anh hai ngàn.”
“Nói lời giữ lấy lời.” “Giữ lời mà!”
Lưu Văn Anh một phát nhét cái bánh bao vào trong miệng, không nhai mà trực tiếp nuốt vào.
Ân Ân chỉ cho rằng anh nói đùa, không ngờ tên này nuốt thật, vội vàng can ngăn: “Ngốc hả!”
Một giây sau, Lưu Văn Anh thống khổ bưng kín cổ, như bị mắc nghẹn, mặt mày trướng đỏ, mắt trợn trắng.
“Lưu Văn Anh!” Ân Ân bị dọa sợ: “Sao rồi! Bị nghẹn rồi đúng không!” Lưu Văn Anh hít thở không thông, hai tay quơ loạn xạ: “Cứu anh!”
Ân Ân nghĩ đến phương pháp cấp cứu Heimlich trên lớp học, vội vàng đứng lên, ôm lấy anh từ phía sau, dùng sức đè ép ổ bụng của anh.
Ngay sau đó, cô nghe được tiếng phì cười, Lưu Văn Anh cong người, cười nghiêng ngả.
“...”
Cô lập tức buông anh ra, tiện thể đạp cho anh một cước: “Nghẹn chết anh đi! Nhàm chán!”
Lưu Văn Anh nhai bánh bao, nói: “Thủ pháp cấp cứu này của em rất chuyên nghiệp ấy chứ.”
“Em thật sự chưa từng gặp nam sinh nào đáng ghét như anh!”
Lưu Văn Anh đưa tay ra với cô: “Đưa tiền đi.”
“Chờ đấy.”
Ân Ân năng nề đập tay anh, tức giận quay người bỏ đi, Lưu Văn Anh vội vàng đuổi theo, túm lấy vai cô: “Lát nữa đi đâu?”
“Em về nhà đi ngủ, buồn ngủ chết đi được, còn phải ở đây nói chuyện nhàm chán với anh.”
“Vừa vặn, anh cũng buồn ngủ, trở về cùng ngủ nào.” “Đi ra!”
...
Trong phòng bệnh, Ân Lưu Tô thẳng thắn hết thảy với Tạ Văn Thanh — Bí mật lớn nhất của cô, nghi án không thể giải, không giữ lại chút nào mà nói cho anh biết.
Nét mặt của Tạ Văn Thanh dần dần thay đổi, anh quay người sang chỗ khác, không nói một lời mà nghiêng người nằm trên giường bệnh, không thèm để ý tới cô.
Ân Lưu Tô đẩy anh: “Cậu phản ứng thế là sao?”
Tạ Văn Thanh không nói một lời nằm quay lưng về phía cô, giống như lại rơi vào cảm xúc không cách nào phóng thích.
“Tạ Văn Thanh, cậu không để ý tới tôi, tôi đi đây.”
Ân Lưu Tô làm bộ đi tới cửa, thấy anh vẫn như thế, đành thở dài một hơi, một lần nữa quay trở lại bất đắc đĩ đẩy đẩy vai anh.
Lại không ngờ, người đàn ông kiềm chế cắn lấy cánh tay, nước mắt tùy ý chảy xuôi, thấm ướt gối đầu.
Tim Ân Lưu Tô lập tức thắt lại, cô cởi giày ra nằm bên cạnh giường bệnh, ôm chặt lấy Tạ Văn Thanh từ phía sau ——
“Văn Thanh...”
Trước đó cô từng hỏi bác sĩ, bệnh trầm cảm xác thực sẽ thường xuất hiện biểu hiện cảm xúc cực đoan hóa.
Nhưng thấy anh như vậy... cảm xúc mà Ân Lưu Tô dồn nén nhiều năm nay, lại như sóng triều mãnh liệt tuôn ra.
Cô rất khó chịu.
“Văn Thanh, cậu đừng như vậy, như vậy tôi đau lòng.”
“Tôi không chấp nhận, Ân Lưu Tô, tôi không chấp nhận được... Tôi không chấp nhận, không chấp nhận.”
Cảm xúc của Tạ Văn Thanh trập trùng, liên tiếp nói ra rất nhiều lần “không chấp nhận”.
Ân Lưu Tô không muốn nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần và trốn tránh này của anh, tỏ vẻ tức giận, nói: “Tôi chính là như vậy đấy, ngay từ đầu tôi đã nói với cậu rồi, giữa chúng ta chỉ có như pháo hoa ngắn ngủi trong nháy mắt. Cậu không tiếp thu được thì ngay từ đầu cũng đừng có tiếp nhận.”
Tạ Văn Thanh ngồi dậy, ra sức lau sạch nước mắt, nhìn cô, kích động chất vấn: “Vậy sao chị phải đi hả? Coi như không thể sống trọn đời bên nhau thì chúng ta cũng còn hai, ba cái mười năm. Tôi không tham lam, tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị, nhưng chị lại đi thẳng một mạch! Con mẹ nó, chị thật sự chỉ cho tôi một cái chớp mắt!”
“Sao tôi phải đi à? Nếu tôi không đi thì hai người nhất định phải đi theo tôi sống lang thang nay đây mai đó, cách mỗi mấy năm lại đổi một thành phố sinh hoạt, cậu vĩnh viễn đều không thể thực hiện giấc mộng của mình, Ân Ân cũng phải đối mặt với cảnh ngộ không ngừng chuyển trường... tôi phải chọn thế nào đây, cậu nói cho tôi biết đi Tạ Văn Thanh, tôi phải làm sao đây hả!”
“Tôi không biết, nhưng tôi nhất định sẽ đi theo chị.”
Ân Lưu Tô cũng đỏ hoe đôi mắt: “Hai người đã trôi dạt nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới ổn định lại, tôi không muốn để hai người tiếp tục loại sinh hoạt vất vưởng không ổn định như thế nữa.”
“Nói bậy, chỉ cần có nhà thì không phải là lang thang vất vưởng.” Tạ Văn Thanh đau khổ nhìn cô: “Chỉ cần người một nhà chúng ta ở chung một chỗ, cuộc sống có thế nào cũng đều sẽ vui vẻ chịu đựng.”
“Cậu có thể đưa ra lựa chọn thay cho Ân Ân sao?”
“Chị có cho bọn tôi cơ hội lựa chọn ư?”
Hai người nói đến chỗ kích động, ngực phập phồng kịch liệt.
Đây là đầu đề khó giải.
Ân Lưu Tô quay người, đưa lưng về phía anh, bình ổn lại mớ cảm xúc cuồn cuộn.
Thật lâu sau, cô hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh: “Tạ Văn Thanh, tôi kiên trì với lựa chọn của tôi, không hề làm sai, cũng không hối hận.”
Tạ Văn Thanh nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô: “Xưa nay chị chưa từng hối hận sao?”
“Đúng, mỗi một lựa chọn của tôi đều chưa từng hối hận, bao gồm cả việc yêu cậu.”
Khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng bệnh, lại nghe thấy lời anh nói: “Nhưng tôi hối hận rồi, Ân Lưu Tô, tôi cũng không kiên cường như chị, tôi hối hận đã yêu chị.”
...
Quá khứ vừa khổ đau lại khó nhằn, cô đều có thể cười cười ứng phó, khẽ cắn môi, không có kiếp nạn nào là không chịu đựng được.
Nhưng Tạ Văn Thanh chỉ nhẹ nhàng khẽ nói một câu, lại chớp mắt đánh cô vào Địa Ngục Vô Gián.
Trong vườn hoa cao ốc bệnh viện, Ân Cẩn Du đã chờ sẵn từ sớm. Ân Lưu Tô không biết mình bằng cách nào đã chống đỡ thân thể không khác nào cái xác đi đến trước mặt anh trai mình.
“Anh à, cậu ấy nói cậu ấy hối hận rồi.”
Nhìn người anh trai dang tay ra với mình, cô nhoài người vào trong ngực anh trai, nước mắt trào như vỡ đê...
Khổ ải to lớn nơi trần thế, chính là yêu.