Editor: Hami
Beta: Thuỷ Tiên
Cuối tuần, tại biệt thự Nam Hồ.
Mãi mới có dịp người một nhà đều có mặt, Ân Cẩn Du mang cái giá nướng BBQ anh ấy mua mà vẫn cứ để đó không dùng ra, đặt ở cái sân gần hồ câu cá, bảo Tạ Văn Thanh mổ cá rồi nướng trực tiếp luôn.
Ân Ân ngồi rầu rĩ vẽ phác họa một mình, chẳng hề có hứng thú gì với những câu chuyện phiếm của họ cả.
Ân Lưu Tô thấy cô nhóc suốt ngày ríu rít lảm nhảm này hiếm khi im lặng như vậy, đi đến bên cạnh rồi ôm lấy bả vai đơn bạc của cô: “Sao không đi hẹn hò thế? Lúc trước cuối tuần nào cũng đi mà.”
Ân Ân quay đầu lại nhìn Tạ Văn Thanh, thấy anh đeo tai nghe, vừa nướng BBQ vừa nhún nhảy theo tiết tấu, không nghe thấy hai người nói gì thì cô mới nhỏ giọng nói: “Cận Bạch Trạch bận như vậy, là do mẹ giao việc cho anh ấy mà, lâu rồi không gặp mặt.”
“Cũng đúng.”
Ân Lưu Tô nhớ tới trong khoảng thời gian này, đúng là cô thúc giục Cận Bạch Trạch tăng ca thêm giờ, ngày ngày đêm đêm nếu không phải ở thư viện, thì là ở phòng máy.
“Nếu con không vui thì mẹ cho cậu ấy nghỉ nhiều luôn.”
“Không cần đâu!”
“Sao lại không cần?”
Ân Ân bỗng nhiên chột dạ, nói liên tiếp: “Công việc quan trọng, như thế này cũng… cũng rất tốt.”
Hẹn hò cùng Cận Bạch Trạch, càng ngày cô càng cảm thấy áp lực.
Loại cảm giác này… Giống như cô, người vốn học lệch nghiêm trọng lại phải học tiết Toán học vậy, rõ ràng là nghe không hiểu, lại buộc bản thân mình nhất định phải hiểu, bởi vì đó là môn học bắt buộc.
Tóm lại là… Áp lực như núi.
Ân Lưu Tô mỉm cười đánh giá Ân Ân: “Này nhóc, con không bình thường.”
“Con… con thì sao chứ?”
“Thì chính là con không bình thường.”
Ân Ân đặt bút vẽ xuống: “Không nói thì thôi, mẹ muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
“Chột dạ à?”
“Chột dạ gì chứ.”
Ân Ân không muốn nói chuyện nói chuyện như đánh đố cùng mẹ, quay người đi không thèm để ý tới cô ấy nữa.
Ân Cẩn Du câu được một con cá trích, ném vào cái thùng bên chân Tạ Văn Thanh: “Mổ đi.”
Anh vợ sai bảo, Tạ Văn Thanh cũng không dám cự tuyệt, nhưng nhìn con cá trích vừa mới câu vẫn còn tung tăng nhảy nhót, cũng không ra tay tàn nhẫn được.
Lại không thể gọi hai người phụ nữ trong nhà làm được, anh ấy nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây sao Lưu Văn Anh không đến nhà chơi? Ân Ân, hay là chúng ta đưa cho thằng nhóc đó địa chỉ nhà mới chuyển?”
Ân Ân lười nhác đáp: “Lâu lắm rồi không liên lạc.”
“Không phải cuối tuần nào hai đứa cũng hẹn nhau đi chơi à?”
“Anh ấy là con trai, đi chơi với anh ấy thì vui cái gì, chẳng lẽ cùng nhau chơi trò chơi gia đình như lúc nhỏ chắc.”
Tạ Văn Thanh đã lấy điện thoại ra: “Anh gọi điện thoại bảo cậu ấy đến đây, lần trước còn chưa cảm ơn cậu ấy cho tử tế đâu.”
“Anh đừng gọi anh ấy, anh ấy có bạn gái rồi, đang bận hẹn hò, làm gì có thời gian mà đến đây!”
“Thế cũng vừa lúc.” Tạ Văn Thanh thuận miệng nói: “Bảo cậu ấy dẫn bạn gái lại đây luôn, nhiều người càng náo nhiệt.”
“…”
Ân Ân trừng mắt hung hăng một cái: “Kệ anh!”
Nói xong, cô thở phì phò xoay người lên lầu, đóng sập cửa lại.
Tạ Văn Thanh nhăn mày, khó hiểu mà nói: “Cái con nhóc này làm sao vậy không biết, tính tình càng ngày càng xấu.”
Ân Lưu Tô nhìn anh ấy bỏ điện thoại xuống, cười nói: “Anh cứ gọi đi, em cũng muốn gặp thằng nhóc kia.”
“Hình như con bé nó giận…”
Tạ Văn Thanh vẫn thương Ân Ân, nếu cô không muốn thấy Lưu Văn Anh thì anh ấy sẽ không gọi.
Ân Lưu Tô lại nói: “Không sao, gọi đi, em thấy con bé nó muốn gặp lắm đấy chứ.”
Đương nhiên Tạ Văn Thanh càng nghe lời Ân Lưu Tô hơn, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Văn Anh.
Nửa tiếng sau, Lưu Văn Anh dựa theo địa chỉ anh ấy gửi cho, tìm được biệt thự Nam Hồ.
Ân Ân tránh ở bên cạnh bức màn lầu hai, trộm nhìn xuống dưới lầu.
Anh mặc một cái áo hoodie basic màu hồng nhạt, quần jean rộng thùng thình làm nổi bật đôi chân dài nghịch thiên, tay cầm một bó hoa hướng dương tươi, còn cầm một túi hoa quả, giống như khi gặp phụ huynh vậy, có lễ có tiết.
Tạ Văn Thanh đi mở cửa: “Đến đây chơi thôi mang hoa làm gì.”
“Đây là tặng cho dì Lưu Tô.” Lưu Văn Anh đưa hoa tươi cho Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô nhận lấy bó hoa: “Cậu đừng gọi là dì, gọi là đàn chị đi.”
“Dì là mẹ của Ân Ân, đương nhiên là dì rồi, không thể loạn cấp bậc trên dưới được.”
Ân Lưu Tô cũng đã nhận ra, lần này Lưu Văn Anh đến chơi đúng là vừa chính thức lại trịnh trọng, giống như đi gặp phụ huynh vậy.
“Thôi được rồi, mau vào đi, chúng ta đang nướng thịt, đến phụ giúp một tay đi.”
“Được ạ.”
Lưu Văn Anh xắn tay áo, đi ra ngoài sân, lại lễ phép chào hỏi Ân Cẩn Du: “Cháu chào chú ạ.”
Ân Lưu Tô cười nói: “Cứ gọi cậu giống Ân Ân đi.”
Lưu Văn Anh hơi đỏ mặt, thấy Ân Cẩn Du không phản đối, vì thế nhỏ giọng chào: “Cháu chào cậu ạ.”
Ân Cẩn Du gật đầu, lại hỏi Ân Lưu Tô: “Con nhóc kia sao thế, khách đến nhà sao lại cứ ở trong phòng không ra.”
Ân Lưu Tô hướng về phía cửa sổ lầu hai của Ân Ân gọi to: “Ân Ân, con không gặp Lưu Văn Anh, cũng không định ăn cơm à?”
Ân Ân đang trốn tránh ở bên cửa sổ âm thầm quan sát, nghe thấy cô ấy nói vậy thì kinh hãi, nhanh chóng khép chặt lại tấm rèm, tim đập bình bịch.
“Em ấy làm sao vậy?” Lưu Văn Anh hỏi Tạ Văn Thanh.
“Mặc kệ con bé đi, tháng nào cũng phải cáu kỉnh mấy ngày.” Anh ấy đưa thùng đựng cá với kéo cho Lưu Văn Anh: “Này, mổ cá đi.”
Lưu Văn Anh cũng thường ở nhà phụ giúp nấu cơm làm việc nhà, cho nên cũng ngựa quen đường cũ, lấy kéo cắt vỡ bong bóng cá, móc nội tạng ra, sau đó cẩn thận mà moi bỏ mang cá.
Ân Lưu Tô quan sát động tác mổ cá lưu loát của Lưu Văn Anh: “Nhóc này tàn nhẫn đấy, không thấy máu me à.”
“Thế này thôi đã là gì đâu ạ.” Lưu Văn Anh nhàn nhạt nói: “Ngành học của cháu cũng phải tiếp xúc với rất nhiều cảnh máu me, cũng quen rồi.”
“Tâm lý học tội phạm, sau này cũng muốn làm cảnh sát Lưu à?”
“Vâng ạ.” Anh gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp cháu định xin vào ngành cảnh sát.”
Tạ Văn Thanh rải thì là, nói: “Như vậy cũng tốt, có biên chế, ổn định.”
Ân Cẩn Du cũng gật đầu tán thưởng: “Rất có tiền đồ.”
“Gì chứ.” Ân Lưu Tô khinh thường mà nhìn bọn họ một cái: “Người ta là cảnh sát Lưu đâu thể tục như mấy người, người ta có mơ ước hẳn hoi đấy.”
Lưu Văn Anh cười nói: “Thật ra là vì ổn định ạ, cháu còn muốn dành nhiều thời gian chăm sóc gia đình, không muốn chỉ chăm chỉ ra ngoài làm việc, như anh Tạ vậy, chẳng có thời gian cho gia đình.”
“Này, này, này, nói về chính cậu ấy, sao lại lôi kéo bôi nhọ anh mày làm gì!”
Tạ Văn Thanh liếc mắt nhìn Lưu Văn Anh một cái, lập tức đã nhận ra tâm kế nơi đáy mắt của thằng nhóc này.
Quả nhiên, Ân Cẩn Du thưởng thức mà nói: “Đúng vậy, con rể nhà chúng ta không thể cứ mãi chui đầu vào sự nghiệp mà bỏ qua người nhà được.”
Nói xong, anh ấy còn đặc biệt cảnh cáo trừng mắt nhìn Tạ Văn Thanh.
Tạ Văn Thanh có chút uất ức, nhưng cũng may là Ân Lưu Tô vẫn hướng về mình, nói: “Lúc trước là chính em chọn sự nghiệp cho anh trai nhỏ, anh ấy không có đường lui, hơn nữa, vào giới giải trí rồi thì không phải muốn làm thế nào thì làm thế đó, tất cả là thân bất do kỷ.”
Ân Cẩn Du hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ tuổi cậu ta cũng không còn nhỏ nữa rồi, giới giải trí thiếu cậu ta cũng chẳng sao, liệu mà tự giải quyết cho tốt.”
Tạ Văn Thanh nhìn Ân Lưu Tô, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Bây giờ em cũng chỉ muốn ở cùng người nhà thôi.”
Lưu Văn Anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, thấy tấm rèm khẽ lay động, không biết cô nhóc có phải đang trốn ở đó hay không, anh nói với bọn họ: “Cháu lên tìm Tiểu Muội.”
“Đi đi.”
…
Ân Ân nhìn thấy Lưu Văn Anh đi lên đây, căng thẳng chuyển ghế ra chặn cửa phòng.
Nhưng nghĩ lại, cửa còn đang khóa mà, ngốc thật!
Ngoài cửa vang lên tiếng nói trầm thấp có từ tính của Lưu Văn Anh: “Ân Ân, xuống lầu ăn cơm.”
Ân Ân dựa lưng vào cửa, che miệng lại, giả vờ không nghe thấy.
“Anh biết em đang ở đấy, có thể nói chuyện
không?”
Cô không đáp lại, Lưu Văn Anh cũng không đi, cũng chỉ có thể đứng ở cửa chờ cô.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm, mở hé cửa ra, nhìn anh: “Có cái gì mà nói.”
“Sắp hai tuần rồi, em định không thèm nói chuyện với anh à?”
Ân Ân từ kẽ răng nói ra mấy chữ: “Tránh bị nghi ngờ.”
“Giữa hai chúng ta có gì đâu mà phải tránh bị nghi ngờ.”
Anh nói như vậy, lại dường như là do Ân Ân chột dạ.
Cô thoải mái hào phóng mà mở cửa phòng ra: “Muốn nói gì với em?”
“Có thể đi vào không?”
Cô nghiêng người, để cho Lưu Văn Anh vào phòng.
Sau khi vào phòng, anh nhìn xung quanh đánh giá một lượt.
Phòng sạch sẽ, cửa sổ sát đất khiến cho ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, kệ sách dựa trên tường để đầy truyện tranh cô thích, giường có màn che ren công chúa, màu hồng cũng rất đáng yêu.
Anh cười nói: “Trước kia chỉ nghĩ em là ngôi sao thế hệ thứ hai, không nghĩ lại đúng là con gái nhà giàu.”
“Sao, anh tự ti à?”
Nói xong lời này không thể rút lại được, mặt Ân Ân đỏ bừng lên ngay lập tức!
Cô bị điên rồi hay sao! Nói cái quỷ quái gì thế này!!
Lưu Văn Anh nhìn cô đầy ý vị: “Sao anh phải tự ti?”
“Em nói là…” Cô gắng gượng nói bù lại: “Làm bạn với em, anh tự ti à?”
“Ân Ân, đối mặt em, anh cũng không tự ti. Em rất tốt, nhưng anh cũng không kém.”
“Anh, anh nói như vậy là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Ân Ân không muốn suy đoán lung tung, dù sao thì bây giờ ván đã đóng thuyền, nói gì cũng không có ích.
Cô đi đến bàn học gần cửa sổ, cầm lấy vở bắt đầu vẽ tranh, không hề để ý tới anh.
Lưu Văn Anh kéo ghế dựa lại gần, nhìn cô.
Ánh mặt trời chiếu vào làn da trắng nõn khiết tịnh của cô, cũng chiếu vào đồng tử màu nâu nhạt, lông mi dài đen nhánh.
Anh đã từng nghĩ tới, nếu cô gái tựa như châu ngọc này là của anh, anh nhất định sẽ dùng sức lực toàn thân mình để bảo vệ cô, không để cô phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Nhưng hiện tại cô không phải…
“Anh nhìn cái gì, Lưu Văn Anh.”
“Gần đây em không cập nhật “Ngày xưa có ngọn núi”.”
“Không có linh cảm.” Ân Ân liếc anh một cái: “Anh vẫn còn đọc cái truyện kia à?”
“Ừ, mỗi ngày đều đọc.”
“Em cho rằng anh đã không thèm chú ý từ lâu rồi, truyện tranh kia cũng rất nhàm chán, chẳng có người đọc mấy.”
“Anh cảm thấy rất thú vị.”
“Cũng chỉ là anh cảm thấy, em biết chính mình mấy cân mấy lượng.” Hai chân thon dài trắng nõn của cô gác ở chỗ chân gác cửa sổ, quay người đi chỗ khác: “Thành tích bình thường, dáng người sân bay, mềm yếu, chỉ biết nhẫn nại lấy lòng người khác, không thú vị, không cá tính.”
Kém hơn so với Mạc Lị Lị, thông minh, dáng người đẹp, vô cùng có chủ kiến.
Những lời đó cô không nói ra, bởi vì nhất định là Lưu Văn Anh cũng thưởng thức những ưu điểm đó của cô ấy, anh thông minh như vậy thì nên yêu đương với một bạn nữ ngang bằng mình, rất có cảm giác của một CP.
Lưu Văn Anh lại không biết suy nghĩ của cô, hỏi: “Cận Bạch Trạch nói xấu gì em à?”
“Không phải, là chính em tự biết.”
“Dù cho em phẳng như sân bay, mềm yếu, nhẫn nại, không thú vị, không cá tính thì đã sao, biết mình không tốt mới càng phải có tự tin, ông đây chính là đệ nhất trong thiên hạ này, ông đây trâu bò nhất.”
“Đây không phải lừa mình dối người sao?”
“Nếu không thì sao, cảm thấy không xứng với cậu ta, chi bằng chia tay luôn đi.”
Ân Ân quay đầu lại liếc nhìn anh: “Em đã nói là không liên quan đến Cận Bạch Trạch mà!”
“Thế có liên quan tới ai?”
“Anh, có liên quan đến anh!”
Lời này… hoàn toàn là câu nối câu bật thốt ra, Ân Ân nói xong thì hối hận ngay, cả gương mặt đỏ bừng.
Lưu Văn Anh cũng ngây cả người: “Có nghĩa là gì?”
Ân Ân thẹn quá hoá giận, khuất nhục mà cắn răng, đẩy Lưu Văn Anh ra ngoài: “Em không muốn nhìn thấy anh.”
“Ân Ân, quan hệ của chúng ta là gì…” Lưu Văn Anh níu cạnh cửa, nói dồn dập: “Anh nhìn em lớn lên, em là người như thế nào, anh còn rõ ràng hơn cả em.”
“Chẳng có gì đáng nói hết!”
Ân Ân dùng sức đóng cửa, Lưu Văn Anh cũng bấu cửa gắt gao, nhìn cô: “Em không vui là vì anh? Bởi vì anh cùng Mạc Lị Lị yêu đương nên em không vui ư? Có phải là do nguyên nhân này không?”
“Không có! Vì sao em lại không vui, anh yêu đương với ai là chuyện của anh, hơn nữa, hai người còn vậy rồi, em…”
“Thế nào?”
“Đồ đàn ông xấu xa! Đi mau!”
“Anh là đàn ông xấu xa? Chẳng phải em cũng yêu đương hay sao, anh không thể yêu đương với người khác? Anh chỉ có thể đứng ở một chỗ chờ em chắc, điều này có công bằng với anh không?”
“Em không nghĩ như vậy, anh yêu đương với ai em không thèm quan tâm!”
“Em tự mâu thuẫn, vừa rồi còn nói bởi vì anh.”
“Lưu Văn Anh anh đi nhanh đi!” Ân Ân sắp khóc, cô thật sự không có cách nào đối mặt: “Đi mau!”
“Em lại muốn chui vào mai rùa, lại muốn chạy trốn, rõ ràng là em thích anh.”
“Em không thích anh! Sao em lại thích loại đàn ông xấu xa như anh được!”
Ân Lưu Tô bưng đĩa đựng trái cây đi lên lầu, nhìn thấy hai người đứng ở cửa cãi nhau, nở nụ cười: “Này, hai đứa đang đóng phim Quỳnh Dao à?”
Ân Ân nhân cơ hội này dùng sức đóng mạnh cửa phòng lại, để Lưu Văn Anh xấu hổ mà đứng ở cửa: “Đàn chị…”
Ân Lưu Tô đưa đĩa trái cây cho anh: “Ăn trái cây đi.”
“Không được.” Tâm tình của anh rất khó chịu, không ăn cái gì được: “Em đi về trước đây ạ.”
“Ở lại ăn cơm đi, phụ nấu các kiểu rồi, không thể làm vô ích được.”
“Em ở lại, Ân Ân không được tự nhiên.”
Ân Lưu Tô cũng không miễn cưỡng, đưa anh xuống lầu, đến cửa.
Tấm rèm lầu hai vẫn lung lay sột sột soạt soạt, rõ ràng là có người đang âm thầm quan sát…
Lưu Văn Anh thu tầm mắt lưu luyến lại, thở dài: “Ân Ân, tạm biệt.”
Tiễn Lưu Văn Anh đi, Ân Lưu Tô đi đến phòng Ân Ân, cô đang nằm ở trên giường, dùng gối che đầu, vùi mặt vào gối đầu, nhẹ nhàng mà khóc nức nở.
Ân Lưu Tô ngồi ở bên người cô, duỗi tay vỗ nhẹ cái lưng đang phập phồng của cô: “Cục cưng, con nghĩ lại cho kỹ đi, người mà con thực sự thích là ai, nhân lúc bây giờ còn kịp.”
“Không còn kịp rồi, anh ấy là của người khác rồi.”
Ân Ân mạnh mẽ lau nước mắt, cắn răng, quật cường mà nói: “Con sẽ không thích anh ấy, con chỉ thích người con có thể bắt được, mãi mãi sẽ không rời khỏi con thôi!”