Hệ thống núi từ nổi trên thủy thể 30° vĩ Bắc có ba đỉnh núi, đội khảo cổ đã trèo lên đỉnh núi thứ ba, phía dưới là mặt biển tung bọt trắng xóa, cuồng loạn cuộn trào, đại dương dưới lòng đất sâu thăm thẳm, nếu lỡ rơi xuống, dẫu bơi giỏi đến đâu thì cũng chẳng khác gì một giọt máu nhỏ xuống đầm lầy, trong thoáng chốc đã mất hút trong sóng nước mênh mông.
Bốn người thấy trước mắt không còn đường chạy thoát, liền giơ nến xương cá soi tứ phía xung quanh, định tìm một vật nổi nào đó, cho dù chỉ là một khúc cây khô cũng được. Họ phát hiện lòng núi gần đó đều bị nứt toác thành những đường sâu, nên đành chui vào đó trốn tạm trong lúc cấp bách. Chẳng ai kịp nghĩ ngợi gì, họ lũ lượt kéo nhau nhảy xuống.
Khe núi rất hẹp, hai vách dựng đứng, chỗ rộng nhất cũng chỉ đủ hai người đi sát nhau, cả hội tiến sâu vào bên trong thì thấy có mấy hang động nữa nối liền với nhau, mùi tanh hôi sộc thẳng vào mũi.
Hải ngọng bình thường mà nổi máu yêng hùng, thì không góc trời nào anh không dám quậy, nhưng cũng có lúc gan anh chẳng bằng lá gan chuột nhắt, giờ đây tay không tấc sắt, lại thấy bên trong tối thui, chẳng nhìn thấy cái gì vào cái gì, tự nhiên đảm khí của anh biến đâu mất sạch, anh lo lắng quay sang hỏi Tư Mã Khôi xem tiếp theo định làm gì?
Tư Mã Khôi nói: “Bây giờ thì đừng mong trốn thoát! Chúng ta đã lâm vào đường cùng, đạn hết, lương thực cạn kiệt, rơi vào thủy thể 30° vĩ Bắc, bị nhốt trong núi từ, kiểu gì cũng chết. Nhưng Entroypy vẫn đuổi theo đến đây, chắc vì đội khảo cổ biết quá nhiều bí mật nên nếu nó không ăn thịt được hết các thành viên, thì nó chắc chắn không chịu dừng lại. Bởi vậy, chúng ta phải cố gắng kéo dài cuộc chạy trốn và sống sót càng lâu càng tốt, để Entroypy phải quanh quẩn ở núi từ và dần dần bị núi từ xóa sạch mọi ý thức mới được”.
Hải ngọng hiểu làm như vậy chẳng khác gì đôi bên cùng chết, đội khảo cổ và Entroypy sẽ cùng bị núi từ xóa sạch trí nhớ, nhưng làm vậy còn tốt hơn là chết một cách vô nghĩa, nên anh chẳng hề do dự lập tức đồng ý.
Cao Tư Dương nói với Tư Mã Khôi: “Anh nói cứ như thánh phán ấy! Làm sao anh biết con quái vật đó đến đây để ăn thịt đội khảo cổ? Biết đâu nó cũng bị núi từ hút đến một nơi mà mình chẳng hay biết thì sao?”
Thắng Hương Lân từ đầu chí cuối chẳng nói chẳng rằng, giờ đột ngột cất tiếng: “Tư Mã Khôi đoán không sai đâu! Con quái vật mà người Bái Xà coi là dị thần ấy trước đây liên tục ở trong trạng thái ngủ đông do phải đối mặt với tấm bia đá. Khi đội khảo cổ chúng ta chui qua tấm bia vào trong động không đáy, Entroypy chắc chắn nó sẽ dụ được chúng ta phá hủy tấm bia, nhưng trong khoảnh khắc tấm bia bị phá hủy, nó buộc phải thả mấy người chúng ta ra khỏi động không đáy, nếu không mọi sự kiện xảy ra trong động sẽ không thể chạm tới tấm bia đá Bái Xà đang ở ngoài động. Hơn nữa, nó lại lo lắng mình đã chết cứng suốt bao năm, sau khi phục hồi không thể lập tức một đớp nuốt chửng hết cả chúng ta, cho nên nó mới nói ra rất nhiều bí mật, hòng làm pin đèn của chúng ta nhanh chóng bị tiêu hao, như vậy dẫu đội khảo cổ có trốn thoát ra khỏi miếu thần, thì trong tình trạng không có thiết bị chiếu sáng, cũng không thể chạy trốn được bao xa. Nhưng sau đó, mọi sự phát sinh chẳng ai lường trước được, hó bị chúng ta dụ chạy theo đến đầm lầy dạ quang, rồi chết chìm trong hồ axit, nó đành kéo đội ta vào động không đáy, rồi đâm thủng dòng biển nóng gây ra cơn địa chấn dữ dội, khiến vỏ ốc hóa thạch bắn lên dòng thủy thể 30° vĩ Bắc. Mục đích của Entroypy là sẽ có người biến thành “gian phòng” giúp nó mang một phần cơ thể ra khỏi lòng đất, còn bản thân nó thì cũng theo dòng biển nóng trôi nổi đến tận đây. Thực ra, nó cũng hoàn toàn bất ngờ trước mọi sự xảy ra, lúc này nó bơi qua biển, trèo lên núi từ chính là vì muốn nuốt hết toàn bộ các thành viên của đội khảo cổ, bởi vì chúng ta đã biết quá nhiêu bí mật của nó, để bất kỳ ai sống sót cũng đều có khả năng trở thành mầm họa về sau”.
Cao Tư Dương phản bác: “Cô cũng chỉ đoán mò thôi! Làm sao biết chính xác được?”
đọc truyện tại truyện của tui - net -
Tư Mã Khôi nghe Thắng Hương Lân nói mà lòng đột nhiên len lỏi một nỗi sợ không tên: “Những lời Thắng Hương Lân vừa nói không giống đoán mò, sao cô ấy biết rành mạch thế nhỉ? Chẳng lẽ…”
Tư Mã Khôi biết trong vỏ ốc hóa thạch trôi nổi trên dòng thủy thể 30° vĩ Bắc nhất định có miếng thịt người chết, ai ăn miếng thịt ấy sẽ biến thành người trực tiếp ăn thịt vị thần cổ và sẽ biến thành một phần của vị thần cổ. Từ đó, thịt trên mình dẫu có bị cắt đi cũng sẽ phục hồi như cũ, người xung quanh ăn thịt kẻ ấy sẽ biến thành “gian phòng” gián tiếp, thành con rối bị khống chế, nhưng ngoại trừ kẻ trực tiếp ăn thịt dị thần ra, thì những “gian phòng” khác không có khả năng tự phục hồi cơ thể, bởi vậy để phân biệt xem ai đã bị ăn miếng thịt người chết, bốn thành viên của đội khảo cổ đều tự rạch mu bàn tay của mình, sau khi xác nhận không ai xuất hiện hiện tượng tự phục hồi vết thương, cả hội mới trút được hòn đá tảng trong lòng. Sau đó, suốt mấy ngày ròng rã trên biển, sức sống vốn mong manh như sợi chỉ mành của Thắng Hương Lân cũng dần dần phục hồi, khí sắc đã hồng hào hơn trước, nhưng cả ngày cô chẳng hề mở miệng nói câu nào, không rõ trong lòng đang trĩu nặng tâm sự gì.
Không phải Tư Mã Khôi không phát hiện thấy biểu hiện khác thường của Thắng Hương Lân, chỉ là anh hoàn toàn không muốn tin cô đã biến thành “gian phòng” ăn thịt người chét, nhất thời lòng anh rối rắm như trăm mối tơ vò. Tư Mã Khôi đang định mở miệng hỏi cho ra nhẽ, thì đột nhiên từ sâu trong huyệt động vọng lại những tiếng động quái lạ nghe sột soạt, anh liền vội vàng chĩa nến xương cá về phía trước.
Nến xương cá chính là bó đuốc làm bằng xương cá, phía trước bôi cao dầu cá và chất phát sáng sinh học, ánh sáng lạnh âm u này có thể chiếu sáng trong phạm vi hơn mười bước chân. Đứng trong hang động dưới lòng đất quánh đặc màu đen cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy, giờ đây lòng động được chiếu sáng, hội Tư Mã Khôi nhìn thấy một vật thể nửa người nửa cá đang bò ngược từ trên vách động xuống, trên khuôn mặt quái dị và trắng bợt của nó thè ra cái lưỡi dài, thất khiếu đều tụ máu, con ngươi xám ngoét vô cùng nhạy cảm với ánh sáng, thế mà nhìn thấy ánh nến, nó không những không tránh mà còn hành động vô cùng mau lẹ, thoắt một cái đã bò xẹt qua đỉnh đầu bốn người, động tác cực kỳ thần tốc, nó đáp xuống đất khẽ khàng không một tiếng động nhỏ.
Tư Mã Khôi ngửi thấy một luồng gió tanh đang áp sát sau lưng, anh biết chắc chắn bọn cương thi ở quanh khu vực núi Âm Sơn đang đến gần họ. Khả năng bọn chúng cảm nhận được Entroypy đang đến gần, nên tất cả đều trốn vào trong hang núi, vừa gặp hơi người sống, thì bản chất khát máu săn
mồi của chúng lại trỗi dậy, ngặt nỗi hiện giờ súng ống và dao săn của hội Tư Mã Khôi đều bị núi từ hút mất, nên họ chẳng thể giao chiến trực diện với chúng, nghĩ vậy anh đành kéo Thắng Hương Lân né người lẩn trốn.
Con cương thi nửa người nửa cá vồ hụt mồi, nó lập tức quay đầu, há miệng rộng ngoác, lộ ra hàm răng sắc nhọn, trắng ởn, định lao tới lần nữa, nhưng Tư Mã Khôi đã ra tay nhanh hơn, anh gí mạnh ngọn nến xương cá đang cầm trong tay vào thẳng mặt nó, khiến nó đau đớn lăn lộn trên đất, miệng không ngừng phát ra những âm thanh quái đản.
Lúc này, không ít cương thi đã bu đến xung quanh chỗ hội Tư Mã Khôi đang đứng. Vì hang động tối om, nên họ chẳng rõ có tất cả bao nhiêu con, Cao Tư Dương phát hiện bên cạnh có một hang động nữa, bên trong tối đen như mực, yên ắng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, cô vội vàng gọi hội Tư Mã Khôi chạy vào trong lẩn trốn.
Trong lúc hoảng loạn, Tư Mã Khôi cũng chẳng còn bận tâm lựa chọn đường đi. Khi vào bên trong, anh mới nhìn thấy, cửa động là một cánh cửa đá bằng phẳng và dày nặng, ba người họp sức để đẩy cánh cửa đóng lại, nhưng cánh cửa đá này vốn làm bằng từ thạch trong núi Âm Sơn, nặng không dưới ngàn cân, hơn nữa hơn hai ngàn năm chưa hề bị dịch chuyển, nên chân nó như bén rễ cắm sâu xuống lòng đất.
Mọi người biết nếu không đóng được cánh cửa đá, thì coi như xong đời, nên ai nấy cũng cố gắng hết sức đẩy. Cánh cửa đá kiên cố phát ra tiếng kêu “kẹt kẹt”, rồi cuối cùng cũng từ từ