Hồi thứ ba: Mũ sắt
Sau khi thông tin được truyền đến, từ nơi sâu trong bóng tối phát ra tín hiệu "A...A...D" thì nó liền đứt đoạn liên lạc. Ngọc Phi Yến ngạc nhiên hỏi: "Như vậy... có nghĩa là gì? AAD là ai nhỉ?" Tư Mã Khôi nói: "Có khả năng là một loại mật mã quốc tế được tăng thêm độ bảo mật hoặc là ám ngữ chỉ người trong quân đội mới sử dụng, chúng ta không thể biết được." Tuyệt gắng sức sục sạo trí nhớ trong đầu: "Hình như tôi... đã nghe thấy đoạn mật mã này ở đâu rồi thì phải, nhưng sao chẳng thể nhớ ra nổi..."
Trong huyệt động dưới lòng đất thâm u, sâu thăm thẳm, độ ẩm của không khí rất cao, chỗ nào cũng mờ ảo mơ hồ, địa hình đặc biệt khiến nó hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, còn hội Tư Mã Khôi thì căn bản không thể tìm cách suy đoán nguồn gốc của đoạn sóng điện khi nãy. Bởi vì, những người bị mất tích trong sơn cốc núi Dã Nhân quả thực quá nhiều, có khả năng đoạn sóng điện này được phát ra do một kẻ may mắn sống sót nào đó trong đoàn thám hiểm, cũng có thể là của tên Nấm mồ xanh lúc ẩn lúc hiện giống như vong hồn kia. Nhất thời chẳng ai có thể đoán chính xác nó là điềm lành hay điềm dữ, nhưng mọi người đều cảm thấy việc này rất mờ ám, có khả năng là trò lừa đảo, không nên tin thì hơn, chẳng những vậy, nội dung mã cũng rất khó lý giải: "Trong rắn? Chẳng lẽ một người chết bị rắn nuốt chửng vào bụng, đang liên lạc với chúng ta?"
Tư Mã Khôi nói chuyện này có chút kỳ quái, những thiết bị lẽ ra đều có thể sử dụng bình thường, đến đây thì bị hỏng hóc, còn chiếc máy điện đàm không dây lẽ ra không thể bắt được sóng điện, thì lại bất ngờ thu được tín hiệu. Chẳng lẽ tất cả những điều này đều có liên quan đến sương mù xuất hiện trong núi Dã Nhân? Phương hướng của la bàn hoàn toàn hỗn loạn, chúng ta không thể căn cứ vào phương hướng thông tin cung cấp để điều tra gốc rễ sự việc.
Trong lúc mọi người đang bàn bạc kế sách, thì Hải ngọng đứng bên cảnh giới đột nhiên phát hiện: nơi xa trong bóng tối, thấp thoáng ẩn hiện ánh sáng của một ngọn đèn lúc tỏ lúc mờ, anh vội vàng nhắc hội Tư Mã Khôi chú ý. Tư Mã Khôi chăm chú quan sát hồi lâu, thấy đó không phải lửa ma trơi, mà dường như người nào đó dùng tay che đèn làm tín hiệu, tín hiệu ánh sáng vừa lóe lên, chẳng đợi mọi người kịp phân biệt kỹ, nó đã vụt tắt không thấy đâu nữa.
Hải ngọng chẳng buồn để tâm, từ lúc vào núi đến nay, anh đã phải dằn lòng kìm nén sự ức chế tức giận của bản thân, giờ đây không chịu được nữa, anh bực tức hầm hầm nói: "Mẹ nhà nó, không biết thằng oắt con nào đang tác yêu tác quái thế không biết? Ông mày nhất định phải xem mày là người hay là ma mới được!" Nói xong, anh liền xách khẩu súng săn, lần theo phương hướng phát ra tín hiệu ánh sáng, đi về phía trước tìm kiếm. Tư Mã Khôi cũng gọi Tuyệt và Ngọc Phi Yến, bảo bọn họ hãy mau bám theo sau, xem bên đó rốt cục đang xảy ra chuyện gì.
Bốn người lấy khí thế, dàn trận thành đường quân đi theo hình nan quạt tiến lên phía trước truy lùng, trong khi bốn phía chỉ thấy một dải đêm tối đen như mực, mắt nhìn cái gì cũng nhập nhòa chập chờn, nên bước chân đành phải giảm tốc độ.
Tuyệt nhỏ giọng hỏi Tư Mã Khôi: "Nấm mồ xanh cứ trốn mãi trong bóng tối nhìn lén chúng ta, không biết hắn là người hay là ma, hay là một loài quái vật nào khác. Nhưng từ sau khi quả bom địa chấn phát nổ, hắn chẳng còn xuất hiện nữa, tín hiệu ánh sáng và âm thanh khi nãy lai lịch rất quái dị, hay là do hắn phát ra nhỉ?"
Tư Mã Khôi cũng cho rằng, lúc đang ở trong chiếc máy bay tiêm kích vận tải, Nấm mồ xanh chắc đã ẩn trốn giữa mấy kẻ may mắn sống sót của đội thám hiểm, bởi vì tình hình lúc đó rất đặc thù, khoang máy bay giống như một gian mật thất, nếu hắn không ở gần ngay trước mắt, thì tuyệt đối không thể nắm rõ tình hình xảy ra trong khoang như lòng bàn tay thế được. Nếu tín hiệu khi nãy có liên quan đến hắn, thì tuyệt đối không đáng tin, vì quá nửa là hắn muốn dẫn dụ những kẻ may mắn sống sót từng nhìn thấy tòa thành Nhện Vàng bước vào con đường chết, nhằm giết người diệt khẩu. Hơn thế nữa, Tư Mã Khôi còn suy đoán, giờ đây kẻ bám đuôi giống như u hồn kia, chắc chắn đang trốn ở một góc chết nào đó, chỉ có điều bọn họ mãi vẫn chưa tìm được cơ hội tóm cổ hắn ra mà thôi.
Tuyệt nghĩ đi nghĩ lại lời của Tư Mã Khôi, nhưng vẫn không hiểu nổi, nên đành hỏi anh: "Lúc trước anh từng nói trong tâm lý con người tồn tại góc chết, đó là điểm mù như thế nào vậy?"
Tư Mã Khôi nói, đã là góc chết trong tâm lý, thì nó chính là phạm trù rất khó tưởng tượng bằng tư duy thông thường, bởi vậy bây giờ chúng ta ngồi đây suy đoán lung tung cũng chẳng có ý nghĩa gì. Năm đó, ở vùng Tương Tây thuộc tỉnh Hồ Nam, có xảy ra một vụ án mạng rất ly kỳ uẩn khúc. Khu vực Tương Tây từ xưa đến nay là nơi nhiều núi, lắm động, vô số vũ khí súng đạn và thổ phỉ, bọn sơn tặc thổ phỉ nhiều như cỏ dại, những thương nhân đi lại trên đường, một mình dừng chân bên sườn núi nghỉ ngơi đều bị kẻ từ phía sau xô ngã xuống, rồi dùng dao cắt đầu. Năm đó có một tiệm buôn, mà ông chủ của tiệm tự mình ra ngoài lấy hàng, người nhà không yên tâm, liền tính ngày ông sắp trở về, rồi phái quản gia mang theo hai gia nhân, đến thị trấn nhỏ cách nhà khoảng mười mấy dặm đón chủ. Thị trấn đó nằm trong núi sâu heo hút, xung quanh có rất nhiều thổ phỉ, nhưng lại là con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn về nhà. Trong thị trấn chỉ có một quán trọ lớn, không có phòng đơn, mà toàn bộ hai mươi mấy người nằm quay đầu vào nhau trong một gian phòng. Vị quản gia đến rất đúng lúc, ông ta dò hỏi nhà trọ, được biết ông chủ tối hôm qua đã nghỉ trọ ở quán, rồi mắt nhìn mặt trời đã lên khá cao, cũng đến lúc phải trả tiền phòng đi về, nhưng nheo mắt đếm tất cả khách trọ trong quán từ đầu chí cuối có mười tám người, chỉ duy bóng dáng của ông chủ là chẳng thấy đâu.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Vị quản gia lại vào trong phòng xem, chỉ thấy bốn bức tường trống hoang, làm gì còn ai nữa. Thầm cảm thấy việc này có gì không ổn, ông liền vội vã đi tìm chủ quán đối soát xem danh sách khách trọ ngày hôm qua, quả nhiên, giấy trắng mực đen ghi rõ: tối qua có mười chín khách trọ, nhưng qua một đêm sang bình minh ngày hôm sau, một người đang sống sờ sờ lại tự dưng bốc hơi biến mất trước mắt mọi người? Trong lúc cấp bách, vị quản gia, cố sống cố chết ngăn cản những người khách đang định ra về lại, rồi trần tình: ông chủ chúng tôi tối qua rõ ràng nghỉ trọ trong quán này, mà sao bây giờ sống chẳng thấy người, chết chẳng thấy thây, tung tích hoàn toàn bất minh như vậy? Hay là quán trọ này là quán trọ xã hội đen, ngầm mưu sát tính mạng khách để cướp tài sản. Lúc đó trên phố cũng vừa vặn có một đội tuần phủ đi tuần, thấy đám đông náo loạn ồn ào, liền bắt tất cả về phủ tra xét. Bọn họ vốn chỉ định nhân loạn kiếm tí tiền, chẳng ngờ, khi lục soát, trên mình mười tám vị khách trọ cùng phòng với người khách thương nhân kia, mỗi người đều mang theo một bao thịt người. Dưới sự bức cung tra hỏi và dùng hình, cuối cùng mấy vị khách kia đã phải cúi đầu nhận tội, đồng thời thuật lại toàn bộ quá trình sự việc. Thì ra mười tám tên này đều là thổ phỉ, trên đường nhìn thấy vị thương nhân kia xách hành lý đầy căng, liền muốn tìm nơi hoang vắng giết người đoạt tài sản, nhưng từ đầu chí cuối đều không tìm được cơ hội hạ thủ, cuối cùng, bọn chúng đành bám theo đến tận thị trấn nhỏ. Bọn thổ phỉ giả như không quen biết, đã thuê đứt cả quán trọ để được cùng chung phòng với vị khách kia. Sau khi màn đêm buông xuống, đợi lúc vị khách đó ngủ say, bọn chúng liền dùng gối bịt chặt mũi, khiến người đó ngạt thở mà chết, sau đó dùng dao phanh thây, chia thành mười tám khúc, lại dùng vôi và dầu hỏa bao kín lại, không để lộ nửa vết máu. Sau đó, mỗi tên lần lượt vác một phần xác theo người, định bụng sau khi rời quán trọ, sẽ ném xuống núi cho chim thú rỉa thịt, như vậy tuyệt đối không thể để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng chắc là do bọn chúng đã giết quá nhiều người, nên cuối cùng cũng bị oan hồn của họ ngáng chân, khiến lũ thổ phỉ chưa kịp rời khỏi quán trọ, thì vị quản gia nọ đã làm loạn lên, vụ án từ đó bại lộ. Sau đó, chúng bị quan phủ trói gô lại, mang vào thành diễu phố rồi chặt đầu thị uy dân chúng. Vụ án mười tám mảnh thây xác kia đã gây chấn động không nhỏ trong xã hội lúc bấy giờ, biển người bách tính trăm họ đua nhau đổ xô ra xem cảnh xử tử lũ thổ phỉ ở pháp trường, đúng là vô cùng náo nhiệt.
Tư Mã Khôi nói với Tuyệt: "Trong Đáy biển giang hồ, giới lục lâm gọi giết người là đẩy bò, bọn thổ phỉ kia đã lợi dụng góc chết trong tâm lý con người, sau khi ngắm trúng vị khách buôn trên đường, chúng bèn ra tay giết chết ông ta trong quán trọ, phanh thây thành nhiều mảnh, dùng vôi yểm vùi, khiến máu không nhỏ ra, rồi chia mỗi người một bao mang theo. Bởi vậy lúc vào thì có mười chín khách trọ, nhưng lúc ra lại chỉ có mười tám người. Chúng ngang nhiên giết người cướp của ngay trong thị trấn mà không hề để lộ chút dấu vết nào, nếu không có sự ngẫu nhiên xảy ra, thì ai có thể vạch trần thủ đoạn đẩy bò của bọn bất nhân đó?"
Tuyệt nghe xong thì tỉnh ngộ ra, có lẽ Nấm mồ xanh đã dùng một thủ đoạn khác thường nào đó để lẩn trốn vào giữa những thành viên may mắn sống sót của đội thám hiểm, nhờ thế mà hắn có thể xuất hiện hoàn toàn vô hình trước cặp mắt của mọi người, chứ chưa hẳn là một vong hồn thật sự.
Lúc này, Hải ngọng đang lùng sục ở phía trước, anh phát hiện trong lùm tàn tích của loài cây dây leo mọc ngay bên cạnh, dường như ẩn giấu một vật gì đó. Hệ thực vật dưới lòng đất, cây nào cây nấy thân mình to lớn, hình dáng kỳ dị, tán lá dày rậm tầng tầng lớp lớp, vượt xa mọi định nghĩa diễn giải trong bất kỳ cuốn từ điển nào. Những rễ cây cổ thụ lồi lõm nhấp nhô trên mặt đất, chẳng khác nào bề mặt của mặt trăng: nghèo nàn mà thê lương, tuyệt đối không tồn tại sự sống. Trong khi ấy, giữa những thân cây cổ thụ, xuất hiện một vật nằm thù lù thành đống đen sì, thể tích rất lớn, xem ra nó hoàn toàn không ăn nhập với môi trường xung quanh, cũng chẳng giống với thân cây cổ thụ khô héo bị đổ rạp. Hải ngọng giương khẩu súng săn đâm một cái, chỉ thấy vang lên âm thanh nghe đánh "coong", như thể chạm phải vỏ sắt. Anh ngạc nhiên cực độ: "Trong cánh rừng rậm nguyên sinh chôn vùi dưới lòng đất, làm sao tự dưng lại mọc ra vật này được nhỉ?" đoạn quay