Hồi thứ bảy: Biến mất trong mật thất
Tiền Bảo Sơn tin tưởng tuyệt đối rằng chiếc mặt nạ da người của vua Chăm Pa có thể đem lại vận may cho bản thân, mà chẳng ai lại có thể phủ nhận sự tồn tại của vận may, bởi vì cán cân hai đầu thành bại, rốt cục sẽ nghiêng về phương nào, lại thường bị sai khiến bởi những nhân tố vô cùng vi diệu, nhưng nó là thứ vô hình vô ảnh, thậm chí chẳng một tiêu chuẩn cụ thể nào có thể đo lường. Lúc này, nghe Tư Mã Khôi nói, trong lòng hắn khó tránh khỏi nghi kỵ.
Chỉ thấy Tư Mã Khôi tiếp lời: "Ngươi vẫn không tin sao, trên thế giới quả thực vẫn tồn tại một sức mạnh có thể đối phó với kẻ đang gặp vận may, đó là nghĩ cách để mình còn may mắn hơn hắn ta."
Tiền Bảo Sơn nghe xong và nghĩ là Tư Mã Khôi chỉ đang ba hoa để thu hút sự chú ý, liền yên tâm trở lại, lạnh lùng nói: "Mi cho rằng vận may của mình, có thể so sánh với vận may của vua Chăm Pa - người vĩnh viễn bắt người ta ngẩng đầu ngước nhìn hay sao?"
Tư Mã Khôi bất lực lắc đầu: "Ta chỉ là hồ tiêu xào rau, hồ tiêu rang cơm, mỗi đánh mạt chược là không hồ đồ cũng chẳng hồ tiêu, nếu thực sự có may mắn thật thì đã chẳng phải chạy sang Miến Điện tham gia đội du kích, càng chẳng phải vào núi sâu để gặp phải loại quái vật người không ra người, ma không ra ma như ngươi..."
Tiền Bảo Sơn nhếch mép cười: "Nếu như ngươi biết giữ đức cho cái miệng một chút, biết đâu tám kiếp sau sẽ được gặp may mắn cũng nên." Hắn thấy Tư Mã Khôi đang nói nhăng nói cuội, dường như muốn cố ý kéo dài thời gian, chỉ e đêm dài lắm mộng, nên phút chốc liền đề cao cảnh giác, đồng thời lẩn ra phía sau chiếc đèn đồng, ẩn mình trong góc tối dưới bóng đèn, đang định tiếp cận địa huyệt nơi cửa động, thì nghe Tư Mã Khôi sắc giọng lên tiếng: "Kỳ thực, trên mặt vua Chăm Pa, vốn dĩ không hề tồn tại vận may."
Thì ra, lúc Tư Mã Khôi bước vào đại điện của tòa thành Nhện Vàng, đã nhìn thấy sau cánh cửa đá có một bức bích họa với nội dung kỳ dị. Anh nhớ Ngọc Phi Yến từng nói, vương triều Chăm Pa áp dụng hệ thống trị thần quyền, tôn thờ thần thú Vệ Đà, lấy dung mạo con người để phân biệt sang hèn, tướng vật đáng sợ của mãng xà và tháp cổ ngầm dự báo sự kết thúc và cái chết; những bức phù điêu xung quanh thành cổ, về cơ bản đã đều lấy điều này làm gốc. Dường như đây chính là một "tòa thành chết", còn bức bích họa phía sau cánh cửa đá, tựa hồ ám thị cái chết của quốc vương, nhưng vì sao lăng tẩm của vua Chăm Pa lại không đặt ở đây?
Nếu nói khe sâu trong núi Dã Nhân hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, hàng ngàn năm trước đã bị sương mù che phủ, cho dù trong điều kiện bình thường, dường như không ai có thể phát hiện thành cổ vùi sâu dưới lòng đất. Hơn nữa, hình thù của tòa thành Nhện Vàng, tượng trưng cho cái chết này lại rất kỳ lạ, thế gian không thể có cái thứ hai, thế mà nó lại không phải là nơi mai táng hài cốt của một đời thần vương. Vậy vua Chăm Pa hao tâm tốn của xây dựng nó rốt cục nhằm mục đích gì? Những nô lệ và thợ xây dựng thành cổ đều bị giết hết, là nhằm để che đậy bí mật gì? Vua Chăm Pa bản ngã tự tôn rất cao, được coi là người gần kề Thiên quốc nhất, nhưng dường như đối với bí mật ẩn chứa trong tòa thành Nhện Vàng, ông ta vừa kính sợ, lại vừa khiếp đảm.
Tư Mã Khôi cảm thấy có một bí mật tồn tại trong tòa thành Nhện Vàng, nhưng nó thế nào thì anh vẫn chưa rõ, anh chỉ có thể suy đoán lờ mờ về nó, mà một vài manh mối anh có được cũng đan xen phức tạp, nên vẫn chưa thể tìm ra mấu chốt. Tuy từ lúc bắt đầu phát hiện hàng trong chiếc tiêm kích, đội thám hiểm đã có cơ hội so găng với Nấm mồ xanh, nhưng trước sau đều ở thế bị động, dường như chẳng nhìn thấy bất kỳ tia hi vọng nào. Tư Mã Khôi am tường thuật Kim điển, anh hiểu vận may được quyết định bởi tinh thần nội tại của con người, đồng thời anh không tin người nào có thể thực sự khống chế vận may, huống hồ dung mạo vua Chăm Pa rất đặc biệt, có bì tướng mà không có cốt tướng, nên rõ ràng không phải khuôn mặt bẩm sinh. Chỉ có điều Tư Mã Khôi cũng cảm thấy: phía sau chiếc mặt nạ da người lấy từ xác chết vua Chăm Pa, quả thực tồn tại một thứ vô hình vô ảnh, nó có sức mạnh ngăn chặn da mặt của xác chết không bị hủy hoại, dường như đó là một ẩn số lời nguyền ngàn năm không tiêu tán. Trong khi đó, trên thân thể Nấm mồ xanh tử khí toát ra nặng nề, nên tuyệt đối chẳng phải người gần kề Thiên quốc, mà nếu phải miêu tả, thì nói "hồn ma gần kề địa ngục" mới chính xác. Nhưng không rõ vua Chăm Pa rốt cục đã bỏ lời nguyền gì vào khuôn mặt của chính mình, hay vong hồn ông ta thực sự vẫn chưa thể siêu thoát, cứ mãi quanh quẩn trong bóng tối nhìn đăm đăm vào khuôn mặt như người trời của mình.
Tư Mã Khôi biết trên mình Nấm mồ xanh có ít nhất ba bí mật: thứ nhất là thân phận và khuôn mặt thực sự của hắn; thứ hai là phương pháp lẩn trốn vào trong máy bay; thứ ba là động cơ thâm nhập thành cổ tìm kiếm mật thất "thi nhãn", và vì sao những bí mật này không thể để người ngoài biết được? Có lẽ chỉ vì một nguyên nhân mà thôi, đó chính là sự sợ hãi, bởi ba bí mật này đều có thể tạo thành sự uy hiếp trực tiếp đối với sự tồn tại của Nấm mồ xanh.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Ngoài ra, Nấm mồ xanh còn hiểu lầm một khái niệm, đó chính là vận may của vua Chăm Pa. Nếu có thể nhanh chóng giải đáp câu đố này, thì hội của anh vẫn còn khả năng xoay chuyển cục diện bị động hiện tại.
Tư Mã Khôi nhìn thấy bức bích họa xung quanh đại điện: phần lớn những bức vẽ mô tả cảnh tượng hành hình lột mặt dã man, đều là tà thuật chế bùa luyện trùng. Năm đó, những kẻ trộm mộ khai quật lăng tẩm của vua Chăm Pa, phát hiện hài cốt ông ta đã hư hại, chỉ có khuôn mặt là vẫn như còn sống. Bọn trộm mộ đương nhiên gai lạnh trong lòng, bèn tìm cách hủy hoại khuôn mặt, nhưng tất cả đều gặp phải tai nạn bất ngờ, đành phải niêm phong kín quan tài, không dám mở ra nữa. Ngoài ra, Tư Mã Khôi từng bắn trúng một phát đạn vào đầu Tiền Bảo Sơn trong đường hầm, nếu đối phương quả thực sở hữu vận may, thì đáng lẽ ra không bị đạn bắn trúng mới phải. Những tình huống đó đã khiến Tư Mã Khôi càng tin tưởng vào phán đoán của mình: khuôn mặt của vua Chăm Pa không hề có vận may, mà là chứa một loại lời nguyền nào đó. Tiền Bảo Sơn chuyển khuôn mặt của vua Chăm Pa lên đầu mình, lời nguyền cổ xưa cũng theo đó mà bám vào thân, bởi vậy, thay vì nói Tiền Bảo Sơn gặp vận may, chẳng bằng nói hắn bị nguyền rủa, vì bất kỳ kẻ nào có ý đồ trực tiếp hoặc gián tiếp hủy hoại "khuôn mặt", kẻ đó sẽ bị lời nguyền chí mạng của vua Chăm Pa hại chết, không những vậy, sức mạnh của lời nguyền còn vượt xa phạm vi này. Nấm mồ xanh nắm rõ bí mật "khuôn mặt" không thể bị làm hại, nên mới dám tự mình vào núi tìm tòa thành Nhện Vàng, đồng thời còn có thể hóa nguy thành an hết lần này đến lần khác. Bởi thế, chỉ khi tránh khuôn mặt của vua Chăm Pa, thì mới có thể đối phó được với Nấm mồ xanh.
Tiền Bảo Sơn chẳng ngờ Tư Mã Khôi có thể vạch trần chân tướng này, nên hắn không khỏi kinh hoàng. Hắn ta nhìn thấy luồng khí âm u độc hại trong huyệt đá khép kín vẫn chưa tan hết, nên chỉ cần nắm được thời cơ, sẽ lập tức lẻn vào, còn đối phương vì phải quan tâm đến đồng bọn đang đạp trúng mìn chống bộ binh, thì chắc là sẽ không truy đuổi theo, thế là hắn chẳng đáp lời nào, nhân lúc Tư Mã Khôi ở cách xa lối vào mật thất, liền định cướp súng hành động trước một bước, Ai ngờ, hắn vừa mới đứng dậy, liền bị họng súng bốn rãnh đạn chĩa thẳng vào đầu, thì ra hội Hải ngọng, Tuyệt và Ngọc Phi Yến đã đứng dậy bao vây xung quanh từ bao giờ.
Tiền Bảo Sơn kinh hãi tột độ: "Sao có thể như vậy được? Trong mấy kẻ may mắn sống sót, chẳng có ai là chuyên gia gỡ mìn hay lính công binh, thậm chí công cụ gỡ mình chuyên nghiệp cũng không có. Quả mìn chống bộ binh do Mỹ chế tạo đã bị giẫm dưới chân, cho dù là thần tiên cũng khó lòng thoát thân, không hiểu bọn họ làm cách nào mà có thể an toàn rút lui được nhỉ?"
Kỳ thực hội Tư Mã Khôi tòng quân chiến đấu ở Miến Điện đã lâu, rồi chiến hữu xung quanh bị mìn nổ chết hay bị thương, nhiều không kể xiết, nên họ rất quen thuộc với tất cả các loại mìn đời cũ thường thấy. Lúc Tư Mã Khôi thấy Hải ngọng và Ngọc Phi Yến chạm phải mìn, trong lòng ngầm chết lặng, biết sự việc đã bước vào giai đoạn không thể cứu vãn, nhưng nhãn quang của anh từ trước đến nay vẫn tinh nhanh hơn người, nên phát hiện trái mìn chống địa lôi của Mỹ này có vẻ hơi bất thường. Có lẽ do đối phương cho rằng mình đã khống chế hoàn toàn cục diện, nên mới tự phụ mà hành động thiếu cẩn tắc, cũng có thể Nấm mồ xanh - tuy là kẻ đầu não khống chế tổ chức ngầm mua bán vũ khí chiến tranh, nhưng lại không thông thạo tính năng và kết cấu của loại vũ khí này, tóm lại, Tiền Bảo Sơn vẫn chưa đóng chặt chốt an toàn của quả mìn chống bộ binh.
Loại mìn M2A4 của Mỹ sản xuất trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, để đề phòng trường