Ngay từ đầu, Tư Mã Khôi đã phát hiện thấy Điền Khắc Cường có đôi chỗ khác thường, khi nói hắn luôn luôn giả vờ nâng gọng kính trên mũi lên, cố tình né tránh ánh mắt nhìn thẳng của đối phương, đồng thời đầu cúi hơi thấp như muốn che đậy đôi mắt của mình phía sau cặp kính cận dày cộp. Hai tròng kính của hắn có khi còn dày hơn cả đáy bình rượu, chí ít cũng phải hơn một mười độ, nếu hắn ta không đeo kính cận thì chắc không khác người mù là mấy.
Mọi lời nói, cử chỉ, trang phục, dung mạo của hắn đều rất bình thường, chỉ thiếu mỗi cơ năng sinh lý cơ thể thường nhất của con người là sự vận động của mí mắt. Từ đầu chí cuối, hắn ta không hề chớp mắt lấy một lần, thử hỏi trên đời này làm gì có người nào lại không chớp mắt.
Có lẽ cũng không hẳn là không có. Tục truyền, dưới trướng của Nhạc Phi có một đại tướng tên là Ngưu Cao và thời Tam Quốc nước Yên có một người tên là Trương Dực Đức, hai người này từ lúc sinh ra đã có tướng mạo đầu báo mắt tròn, cho dù là ban đêm ngủ nhưng mắt vẫn mở to y như lúc thức, rồi cả đêm chỉ nghe thấy tiếng ngáy vang tựa sấm rền mà thôi. Nhưng rốt cục đó chỉ là lời tả trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa, chứ không hề có căn cứ xác thực, vì tình tiết này chưa bao giờ được ghi trong chính sử, cũng không có ai từng tận mắt nhìn thấy họ ngoài đời.
Lần trước, Tư Mã Khôi đã gặp một người không chớp mắt, đó chính là Nấm mồ xanh mà anh chạm trán dưới tòa thành Nhện Vàng. Hắn che giấu đôi mắt đăng sau chiếc mặt nạ da người của quốc vương Chăm Pa, còn trong con ngươi đen hun hút tuyệt đối không có chút sinh khí của người sống, vừa nhìn đã biết là đôi mắt của tử thần. Tất cả những điều này trước đây Tư Mã Khôi đều lập tức cảm nhận được ngay, còn gã kỹ sư Điền Khắc Cường vẫn sống sờ sờ đứng ở đây, vậy mà đôi mắt của hắn lại không có khả năng nhắm chớp, như thể không phải là con người vậy, bởi vì chỉ những sinh vật không có mí mắt mới không bao giờ chớp mắt mà thôi.
Tư Mã Khôi nhận ra đặc điểm bất thường này, anh âm thầm chạm tay vào cò súng, lòng nghĩ thầm: “Kẻ mới đến chắc chắn không mang ý đồ gì tốt đẹp. Hắn lén lén lút lút trốn trong bóng tối, phát hiện thấy đội thám hiểm sắp phá vỡ được quy luật chí mạng của hội chứng địa áp, trong lúc nhất thời nóng ruột, hắn liền hiện thân tiếp cận với mọi người, định bụng trước tiên sẽ lợi dụng tin tình báo không chút giá trị này để lừa gạt chiếm lấy lòng tin của cả đội, sau đó sẽ đẩy mọi người vào chỗ chết.”
Điền Khắc Cường không ngờ chưa đến ba câu sáu điều, đã bị đối phương phát hiện ra chân tướng. Biết không thể tiếp tục che đậy, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, ngậm miệng không nói thêm câu nào.
Mọi người thấy tình hình diễn biến như vậy, thì đều khẳng định chắc chắn: “Không còn nghi ngờ gì nữa, gã kỹ sư vật lý Điền Khắc Cường chính là gián điệp.”
Hải ngọng thấy Tư Mã Khôi vẫn chưa nổ súng thì biết chắc anh muốn bắt sống hắn, lại trông đôi vai gã kỹ sư hơi rung rung như thể sắp sửa hành động. Hải ngọng bèn gầm lên một tiếng trong cổ họng, rồi nhảy bổ vào người hắn. Dựa thế thân dài vai rộng, anh dùng một tay khóa chặt cổ hắn, rồi vặn ngược hai tay hắn ra sau và giữ bằng tay còn lại.
Tư Mã Khôi luôn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Lúc này thấy Điền Khắc Cường đã bị Hải ngọng khống chế, nhưng tay trái của hắn lại giơ cao lên như thể muốn vứt một vật gì đó ra ngoài. Anh vội và hét lớn: “Cẩn thận vật trong tay hắn!”
Hải ngọng cũng biết sử dụng một số thế võ nhưng chủ yếu vẫn dựa vào thể lực và thân hình cao to hơn người bình thường, anh vẫn có thể một người địch mười tên, khi nghe Tư Mã Khôi hét lớn nhắc nhở, anh bèn khép chặt khuỷu tay gia tăng thêm ba phần công lực, phút chốc đã thấy Điền Khắc Cường trợn mắt trắng dã, đánh tuột cả vật đang cầm trong tay, chỉ thấy nó rơi “cạch” một tiếng xuống đất. Thì ra đó là một bình thuốc nhỏ làm bằng thủy tinh, sau khi chạm đất thì vỡ tan tành, bột thuốc đựng bên trong gặp không khí liền biến thành đám khói đặc màu vàng.
Tư Mã Khôi ngửi thấy mùi sộc lên tận óc này rất kích mũi, thì biết chất đựng đầy trong lọ thủy tinh là độc tố Ricin, một loại độc tố được chiết xuất dễ dàng từ hạt thầu dầu, độc tính cực mạnh. Chỉ khoảng 70 microgram Ricin, tương đương với một hạt muối, cũng đủ giết chết một con người, qua đường tiêm, hít hoặc tiêu hóa. Khi nhiễm độc, nạn nhân sẽ bị sốt cao, nôn mửa, đi ngoài liên tục và co giật. Những triệu chứng này thường kéo dài trong vòng 24 giờ, và kết thúc bằng cái chết.
Gã Điền Khắc Cường giấu độc tố Ricin trong tay áo, định bụng sẽ tiến sát lại gần đội thám hiểm và ra tay hạ độc. Chiêu này đươc gọi là: “súng đạn ầm ầm dễ tránh, mũi tên bắn lén khó phòng”. Nếu Tư Mã Khôi không để mắt theo dõi hắn ráo riết, khiến hắn người không dám chuyển động, tay không dám giơ cao, thì mọi người đã sớm bị hắn sát hại từ lâu rồi. Lúc này, thấy bình thuốc lăn lóc rơi trên mặt đất, độc tố chảy tràn ra ngoài, Tư Mã Khôi vội vàng hét bảo mọi người nhanh chóng lùi ra xa.
Hải ngọng cũng biết nguy hiểm, vốn định kéo tên tù binh này lùi ra sau tránh né chất độc, nhưng trong lúc nguy cấp, anh lại sử dụng lực cánh tay hơi quá đà, không ngờ bẻ gãy cả cổ đối phương. Đầu của Điền Khắc Cường dường như quay ngoắt 180° mặt hướng ra sau lưng, lỗ mũi và mồm phun trào máu tươi, ngáp cũng không kịp ngáp một tiếng đã vội ngoẻo đời.
Hải ngọng chửi thầm: ‘‘Đúng là mẹ nhà mày không rắn chắc tí nào cả, oặt à oặt ẹo như cái cổ gà, thế mà cũng dám bày đặt làm đặc vụ à?”. Sau đó anh tóm lấy cổ áo sau của hắn lôi đi xềnh xệch như người ta dắt chó.
Nào ngờ khuôn mặt đang vẹo ra sau của Điền Khắc Cường đột nhiên động đậy, cái mồm chợt há to ngoạm một miếng thật mạnh vào tay Hải ngọng. Hải ngọng cúi đầu nhìn khuôn mặt đang chảy ròng ròng máu tươi và mấy cái răng trắng nhởn, thì sợ hết cả hồn vía, vội vàng rụt phắt tay lại, quăng cái xác xuống đất. Chỉ thấy phần đầu cái xác của gã kỹ sư Điền Khắc Cường vặn ngược nửa vòng nghe rắc rắc, rồi cả hai tay lẫn hai chân bò lồm ngồm lẩn trốn vào nơi sâu trong bóng tối.
Các thành viên còn lại chứng kiến cảnh tượng ấy không ai là không kinh hãi tột độ. Đến khi Tư Mã Khôi giương súng lên bắn, thì bóng hắn đã hòa lẫn vào bóng đêm. Lúc này, anh có thể hoàn toàn chắc chắn rằng: gã Điền Khắc Cường không phải nội gián Liên Xô nằm vùng trong nước, mà tên này có liên quan đến tổ chức ngầm Nấm mồ xanh.
Tư Mã Khôi nghe bên tai có tiếng trườn bò trong bóng tối, bèn nghĩ thầm: “Trong huyệt mộ này, chỗ nào cũng chồng chất xương cốt, rương hòm vàng bạc vương vãi khắp nơi, chỉ cần khẽ chạm một cái là sẽ lập tức phát ra tiếng động. Tao không lo mày mọc thêm cánh mà bay lên trời trốn thoát được”. Sau đó, anh bảo đội trưởng liên lạc Lưu Giang Hà cõng giáo sư Nông địa cầu, rồi mọi người đều bật sáng đèn quặng treo trên mũ bấc Pith Helmet, bám đuổi theo tiếng động đang phát ra.
Trống ngực Thắng Hương Lân đập thình thịch, nắm chặt khẩu súng lục K54 trong tay, bám sát ngay sau lưng Tư Mã Khôi, không nhịn được liền hỏi: “Cái cổ của gã kỹ sư đó đã gẫy lìa, sao…sao vẫn có thể cử động được?”
Tư Mã Khôi khẽ đáp: “Gà cắt đứt đầu vẫn còn chồm lên được mấy cái, huống hồ là con người? Có lẽ tổ chức thần kinh trong cơ thể gã đó vẫn chưa chết hẳn”. Anh đột nhiên nghĩ đến việc khi trước đúng như mình tiên liệu, sau khi tên đầu sỏ của tổ chức Nấm mồ xanh mất tích một cách thần bí dưới tòa thành Nhện Vàng, thì hoạt động của tổ chức này đột ngột chìm lắng xuống, nhưng không có nghĩa mọi việc đã kết thúc triệt để. Bây giờ quả nhiên tai họa đã tự gõ cửa tìm đến, không biết hai người Tuyệt và Ngọc Phi Yến, đang ở mãi nơi đất khách quê người xa xôi có được an toàn không? Suy nghĩ ấy vừa lướt qua trong óc, anh bất giác cảm thấy một nỗi sợ không thể kiềm chế cứ thế trỗi dậy.
Lúc này âm thanh trườn bò liên tục qua những đống xương khô đột nhiên dừng hẳn, Tư Mã Khôi chiếu đèn quặng về phía trước, thì thấy cả bọn đã đuổi theo đến gần chỗ đặt cỗ quan tài hình thuyền rồng, đầu rắn mình dê của tiên vương Lâu Lan, nhưng lại không thấy bóng dáng gã Điền Khắc Cường đâu cả. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hỏi: “Chẳng lẽ gã chui vào trong quan tài trốn rồi ư? Sao không nghe thấy tiếng mở nắp quan tài nhỉ?”
Đang định tiến lên phía trước tiếp tục lùng sục thì đột nhiên họ phát hiện gã kỹ sư – giống như con thạch sung bám vào phần đỉnh cỗ quan tài, khắp mặt nhoe nhoét máu tươi, ngũ quan méo mó, hắn gằn giọng uy hiếp: “Bọn mày không được đuổi theo nữa, nếu không tao sẽ cho nó phát nổ đấy!”
Tư Mã Khôi biết tổ chức ngầm Nấm mồ xanh hành sự kỳ quái khó lường, nếu đối phương bí quá sẽ “chó cùng rứt dậu”, thì không biết sẽ giở những thủ đoạn gì. Trước khi làm rõ được tình hình, tốt nhất không nên mạo hiểm nhào lên, thế là anh bèn dẫn mọi người nằm phủ phục phía sau một hàng đá nhô ra, chiếm cứ vị trí thuận lợi cho tấn công. Chỉ cần Điền Khắc Cường thò người khỏi đỉnh quan tài, thì anh sẽ nổ súng bắn hắn ngay lập tức.
Gã kỹ sư Điền Khắc Cường thấy mọi người không tiến lên nữa, mới nghiến răng ken két nói với Tư Mã Khôi bằng giọng đầy hận thù: “Tư Mã Khôi, mày đã biết được thân phận của tao, thì tao cũng chẳng giấu làm gì. Tao biết mày và thằng Hải ngọng là hai kẻ may mắn sống