Thời gian đại khái có thể chia ra thành ba bộ phận: “quá khứ” vĩnh viễn im lìm, “tương lai” xa vời mờ mịt, “hiện tại” vùn vụt tên bay. Lí giải của Tư Mã Khôi về thời gian cơ bản khá tương đồng với quan điểm này.
Đội trưởng Lưu Giang Hà lại không có chút khái niệm nào về vấn đề đó, nhưng vẫn cố chấp gạn hỏi: “Vì sao chiếc máy bay vận tải không quân lại vĩnh viễn biên mất trên bầu trời? Nó biến đi đâu vậy?”
Tư Mã Khôi không thể giải thích, mà chỉ dựa vào kinh nghiệm từng trải của mình căn dặn Lưu Giang Ha. “Lòng hiếu kỳ quá mãnh liệt đối với những sự vật mới lạ không có lợi cho sức khỏe tâm sinh lý đâu, bởi sớm muộn gì nó cũng sẽ kéo chú em vào vòng hiểm nguy không lối thoát đấy.”
Lúc này Thắng Hương Lân nhắc nhở Tư Mã Khôi: “Đia chấn và sụt lở sẽ khiến những vật chất thể khí có hại đang bị niêm phong kín trong lớp than, được phóng thích ra ngoài, dừng chân ở đây lâu không an toàn đâu.”
Tư Mã Khôi sao lại không rõ tình cảnh trước mắt, anh bèn bảo ba người còn lại: “Vũ khí trong tay lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng nhả đạn, đề phòng kẻ theo dõi mà Nấm mồ xanh phái đến.” – Nói xong, anh lấy khăn bông bịt chặt mũi, xuyên qua bụi than đang không ngừng sụt rơi tiếp tục tiến sâu về phía trước. Cả hội mò mẫm đi trong cánh rừng rậm than đá khá lâu, bốn phía xung quanh dần yên ắng trở lại, đường dây điện thoại càng lúc càng dày đặc, có lẽ khoảng cách đến động đạo dưới lòng đất không còn bao xa nữa.
Đội trưởng liên lạc Lưu Giang Hà đang đi đằng trước, bỗng nhiên giẫm phải vạt than vụn, trước mặt anh chàng là sườn dốc của một hố than lớn nằm nghiêng. Lúc đó, không gian tối như hũ nút, Lưu Giang Hà không hề phát hiện thấy nguy hiểm, khiến cả thân người mất trọng tâm ngã lăn xuống; may mà Tư Mã Khôi nhanh tay nhanh mắt, vội vàng tóm lấy, rồi soi đèn quặng nhìn xuống: phía dưới đen ngòm không trông thấy đáy, nhưng mọi đường dây thoại Aφ53 vươn dài từ tứ phía đều dòng xuống đó.
Mọi người tìm thấy một sườn dốc tương đối thoai thoải đi xuống hố than, phát hiện xung quanh có dấu tích phá nổ còn sót lại. Có lẽ lúc đầu người ta sử dụng phương thức tác nghiệp bom mìn để phá vỡ, tạo ra một hố sâu khổng lồ ngay trong lòng cánh rừng than đá, đáy hố được lấp đầy bằng bức tường xi măng dày chắc, bằng phẳng, hai mặt và nơi cao đều xa tít hút.
Mọi người lên trước lấy tay sờ sờ bề mặt bức tường thô ráp, thấy kết cấu của nó tuy đơn giản nhưng rất kiên cố và bền chắc. Đặc biệt trong không gian bí bách ngột ngạt của cánh rừng than đá, nó càng khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lùng thần bí đến rùng rợn một cách đầy đủ, toàn vẹn và sự cơ giới hóa chính xác đến từng centimet.
Tư Mã Khôi kinh ngạc nói: “Thứ này chính là kính viễn vọng Lopnor à? Sao tôi cảm thấy nó giống một căn phòng hay giao thông hào được làm bằng bê tông cốt thép, hoặc hầm phòng không dưới lòng đất thế nhỉ?
Hải ngọng cũng rất rầu rĩ: “Nếu nói là căn phòng, thì nó phải có cửa chính và cửa sổ mới đúng. Cái thứ chết tiệt này bí quá, cả kết cấu của nó giống như một cái hộp xi măng khổng lồ và kín bưng vậy!”
Thắng Hương Lân soi đèn quặng lục soát tỉ mỉ mọi dấu tích trên bức tường, cô phát hiện thấy trên đó tồn tại những khe nối giữa các tấm bê tông, bèn bảo Tư Mã Khôi: “Đây là một trạm thám trắc trung tâm, nó to hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Dường như nó hoàn toàn được lắp ráp từ các tấm bê tông, mọi đường dây điện thoại thạch từ đều nối tới công trình kiến trúc này, bên trong có lẽ lắp đặt thiết bị trắc họa và máy phát điện công suất cao.”
Hải ngọng đoán bừa: “Thằng cha này to lớn chắc chắn gớm, chống hạt nhân và hóa học chỉ là chuyện nhỏ, chẳng lẽ bọn khỉ lông dài Liên Xô định làm thí nghiệm nổ hạt nhân dưới lòng đất chắc?”
Tư Mã Khôi nói: “Làm gì có chuyện đó! Lãnh thổ Liên Xô rộng mênh mông bát ngát, đồng hoang, đất đóng băng không có người ở, nhiều vô số kể. Muốn làm thí nghiệm thì tìm chỗ nào chẳng được, việc gì phải ăn một bát cháo chạy ba quãng đồng tới đây cho vừa phí sức lực vừa không đảm bảo bí mật. Tôi cảm thấy có lẽ việc này liên quan đến kế hoạch khoan thăm dò độ sâu của bọn họ. Người Liên Xô muốn tìm vật gì đó ở đây thì phải.”
Hải ngọng cũng hơi đồng cảm: “Năm đó, khi ông già tớ ở Quan Ngoại cũng biết không ít về mấy trò của bọn người Nhật và Liên Xô. Đa số bà con ở Đông Bắc đều biết, bọn mũi tẹt chiếm ba tỉnh phía đông, cái sự tỉ mỉ của bọn đấy thì đúng là thôi rồi; khai hoang khai hóa, xây dựng bao nhiêu công trình lớn lớn nhỏ nhỏ như thể bọn chúng muốn dọn nhà đến sống ở đây vậy, mà đã đến là không thằng nào muốn về. Còn hơn 160 vạn Hồng quân Liên Xô lông lá xồm xoàm, sau khi tiêu diệt hết quân Quan Đông, thì đừng nói các thiết bị công nghiệp ở Mãn Châu mà ngay cả đường sắt, cột điện bọn mũi tẹt xây dựng cũng tháo ra mang đi sạch. Bọn này không dự đinh ở lâu, cướp xong là rút. Mấy năm trước, người anh cả Liên Xô sang trợ giúp Trung Quốc là có mục đích hẳn hoi, người xưa nói quá chuẩn: đệ tử giỏi thì sư phụ đói. Tớ thấy câu này mà áp dụng cho mối quan hệ quốc tế thì đúng là đo ni đóng giày, bởi thế chỗ này cũng vậy, chắc chắn bọn chúng phải giở trò gì đây.”
Tư Mã Khôi gật đầu, rồi hỏi Thắng Hương Lân: “Cô xuất thân từ tầng lớp khoa học, cô cảm thấy bên trong cái trạm này có thứ gì? Cô thử phân tích cho mọi người nghe, để mọi người còn có tâm lý chuẩn bị trước.”
Thắng Hương Lân nói: “Tôi vẫn chưa đoán ra được kết cấu bên trong, nhưng lợi dụng đường dây điện thoại thạch từ Aφ53 để thám trắc lòng đất, đều phải do nhân viên nối dây chạy phân cực gọi điện thoại về trạm thám trắc trung tâm, từ đó lấy các số liệu phản hồi của hệ số phân cực và biết được tình hình không gian nơi sâu hơn dưới rừng rậm than đá. Đội khảo sát liên hợp Liên Trung chắc chắn sau khi có được bản đồ trắc họa cực vực, mới bắt đầu triển khai hành động từ đây. Bởi thế, lối vào cực vực, và các loại mẫu vật lõi đá cùng trang thiết bị có lẽ vẫn còn ở bên trong. Ngoài ra, có một việc rất đáng chú ý đoàn chuyên gia Liên Xô rút lui khỏi lòng đất, đều an toàn trở về quê hương, và không người nào bị chết vì hội chứng địa áp cả, nên rất có khả năng bên trong trạm thám trắc trung tâm có lắp đặt khoang giảm áp”.
Tư Mã Khôi lập tức bố trí công việc căn cứ theo tình hình Thắng Hương Lân suy đoán: “Những thiết bị này sợ rằng đều cần dùng đến điện mới có thể vận hành được. Bởi vậy, sau khi chúng ta thâm nhập vào trong, trước tiên sẽ thăm dò kết cấu nội bộ, kế đến phải tìm được máy phát điện, nghĩ cách khôi phục để nó cung cấp điện cho hệ thống dưới lòng đất, đồng thời lục soát triệt để từng ngóc ngách, chụp ảnh tài liệu. Nhưng có một điểm mà mọi người phải ghi nhớ cho tôi: không ai được phép tự tiện sờ vào máy điện thoại thạch từ Aφ53 đặt ở trạm thám trắc trung tâm.”
Mọi người gật đầu tán thành, rồi lần lượt phủi mông xoa tay đứng dậy, thay pin và cacbua cho các thiết bị chiếu sáng. Tư Mã Khôi đi thám thính lối vào. Đầu tiên, anh sờ chỗ góc rìa tường xi măng, rồi bò ngược lên trên. Nhờ thân thủ nhanh như gió, trong phút chốc anh đã bò lên tới đỉnh cao cách đó hai mươi mét, nhưng ánh sáng của đèn quặng không thể soi hết toàn bộ diện mạo trạm thám trắc trung tâm. Tư Mã Khôi mò mẫm xung quanh một vòng, cảm thấy quy mô thể tích của nó quả không nhỏ chút nào, anh dự tính phần nội bộ lộ ra ngoài, chí ít phải có hai tầng, dưới hố than có lẽ phải còn một tầng ngầm nữa. Tứ phía đều có lỗ thông gió để thoát khí, người thường thì không thể nào chui vào bằng đường đó.
Phía đông có một cánh cửa thủy lực đóng kín, được