Hải ngọng còn định tiếp tục bới hố cát tìm sợi dây màu trắng thì nghe Tư Mã Khôi giục mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, anh mới ngớ người vì không hiểu gì, bèn hỏi: “Đằng sau có động tĩnh gì à? Sao lại không được quay đầu nhìn hả?”
Tư Mã Khôi vừa nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, vừa trả lời Hải ngọng: “Cậu chỉ cần quay đầu nhìn một cái, khả năng sẽ sợ khiếp vía đến nỗi chân mềm nhũn không chạy nổi nữa đâu.”
Hải ngọng không phục đáp: “Từ xưa tớ đã bị phần tử xấu xa nhà cậu xúi giục mà lẻn vào nhà bếp ăn trộm thịt quay, kết quả bị nhân viên nhà bếp thả hai con chó truy đuổi. Hai con ôn vật đấy bám riết tớ như đồ nghiệt chủng, tớ cũng có cuống quýt tí nào đâu.”
Thắng Hương Lân và đội trưởng Lưu Giang Hà nhìn thần thái căng thẳng của Tư Mã Khôi thì biết anh không hề nói đùa. Hai người còn định hỏi cặn kẽ, thì Tư Mã Khôi đột nhiên đứng bật dậy, hét gọi mọi người: “Nguy rồi, chạy mau!”
Thì ra, khi nãy Tư Mã Khôi bới hố cát tìm đầu kia của đường dây điện thoại, nào ngờ lúc giật nó lên lại không thấy đâu nữa cả, anh tiếp tục bới xuống sâu hơn, thì phát hiện có vô số hang cát nhỏ tí tẹo, thầm nghĩ có lẽ trong bóng tối anh đã lầm tưởng những con rắn cát màu trắng là đường dây điện thoại. Những sinh vật nhỏ bé nằm lẩn mình trong biển cát bị kinh động, bèn nhất loạt chạy trốn mất tăm mất dạng, còn biết tìm ở đâu nữa bây giờ? Mà cho dù có bắt được chúng thì cũng không thể biến nó thành sợi dây chỉ hướng. Cùng lúc đó, anh lại cảm nhận luồng gió tanh tưởi từ xa thổi tới, tiếng động lớn dần như nước triều dâng, dường như âm thanh đều đổ về hướng bộ xương cá voi, chỉ có phía đông là tương đối im lìm. Tư Mã Khôi thầm biết kẻ sắp đến không mang thiện ý, chỉ dựa vào khẩu thần công cổ lỗ sĩ, thì cũng khó lòng đối đầu nghênh chiến với chúng được. Thế là anh vội vã đứng dậy, miệng lớn tiếng hét gọi mọi người cùng rút lui về hướng đông.
Lúc này, hội Hải ngọng đã nghe thấy động tĩnh từ nơi sâu trong biển cát văng vẳng truyền đến, ai nấy đều biết đại nạn sắp giáng xuống đầu. Dù hiểu rằng: chỉ cần rời xa đường dây điện thoại do đội khảo sát liên hợp Liên Trung lắp đặt, thì sẽ bị lạc trong cực vực dưới lòng đất bốn bề bóng tối mênh mông, nhưng nếu còn chần chừ không chạy trốn, thì sẽ chết không toàn thây ngay tức khắc, vì vậy không cần cân nhắc, cũng biết nên lựa chọn cái nào. Ban đầu mọi người còn chỉ đi nhanh, nhưng âm thanh bò trườn càng lúc càng dồn dập, chúng đang đuổi theo sát nút, nên mọi người vội co cẳng chạy thục mạng. Trong lúc chạy sắp đứt hơi, ai còn muốn quay đầu nhìn xem thứ đang đuổi mình đằng sau.
Ngoại trừ Thắng Hương Lân ra, hội ba người Tư Mã Khôi, Hải ngọng và đội trưởng Lưu Giang Hà đều có kinh nghiệm chiến đấu việt dã, vượt núi băng rừng băng băng như chạy trên đất bằng. Có điều ở đây chỗ nào cũng toàn cát vàng, kết cấu vừa mềm vừa xốp, giẫm một cái là lún sâu tít, càng dùng sức lại càng chậm chạp, so với vượt sơn địa khê cốc, thì chạy ở đây còn gian nan gấp vạn lần.
Hải ngọng cuống cuồng như kiến bò trong chảo, kết quả dục bất tốc đạt, lại còn bị ngã ra đất, rồi lăn xuống sườn dốc thoai thoải. Tư Mã Khôi đành dừng chân chạy, chìa tay kéo cậu ta lên. Đúng lúc này, anh nghe tiếng Thắng Hương Lân và Lưu Giang Hà đồng thanh thét lớn: “Cẩn thận!”
Tư Mã Khôi cũng cảm thấy luồng gió lạ thổi vù vù phía sau, bèn buông tay thả Hải ngọng xuống, rút dao săn quay tay ra sau chém mạnh, chỉ nghe tiếng phập khô khốc như bổ vào vỏ cây khô, soi đèn quặng thì thấy con quái xà dài chừng nửa mét bị dao phang đứt thành hai đoạn. Con rắn to như cổ tay trẻ em, hai bên mạng sườn có đôi cánh thịt, thân mình trong suốt sáng rực, nhìn thấu cả nội tạng, bên trong mọc chi chít vô số gai thịt, lúc này cơ thể phân thành hai đoạn với hàng trăm đốt thịt đang ngọ ngoạy uốn éo.
Tư Mã Khôi thầm cảm thấy việc này rất quái lạ: “Sao bọn chúng lại bám riết lấy chúng ta thế nhỉ?”, vừa mới ngẩn người ngẫm nghĩ, bỗng nhiên anh thấy cát đá dưới chân ầm ầm rung chuyển, triền cát chỗ anh đang đứng sụt lún thành một khuôn động lớn, một con thằn lằn giun từ sâu bên trong thình lình trườn ra, đầu giống như đầu rết, thân hình to như cái chum khổng lồ. Con rắn chết bị phân thành hai khúc khi nãy bị nó hút vào bụng, cùng lượng lớn cát bụi. Mọi người cuống cuồng tháo lui.
Đội trưởng Lưu Giang Hà chạy trốn không kịp, lại còn bị trượt xuống hố cát, chân tay lún sâu trong dòng cát, không thể giãy giụa nổi. Hải ngọng đứng gần anh chàng nhất, đưa tay bám lấy ba lô của Lưu Giang Hà, gắng sức kéo lên. Lúc này nghe văng vẳng bên tai tiếng trẻ con, tựa hồ như tiếng khóc. Hải ngọng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cái lưỡi con thằn lằn giun không ngừng phình to thập thò, nó chỉ cách anh chừng nửa thước. Hải ngọng hoảng sợ mất hết cả hồn vía, trong lúc cấp bách anh bèn vận hết sức lực, định nhặt khẩu K54 của Lưu Giang Hà quyết sống mái một phen với con quái vật, nhưng khổ nỗi thân súng quá dài, căn bản không thể xoay chuyển được.
Đúng lúc ấy, Tư Mã Khôi kịp thời giương súng ngắm bắn, con thằn lằn giun vừa chui ra từ động cát, bị đạn bắn, hơi co người lại một chút. Hệ thần kinh dưới tầng đốt thịt của nó phân bố theo hình mạng lưới, nên súng đạn không phát huy được mấy công dụng. May mà nhân khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thắng Hương Lân cũng kịp quăng dây thừng xuống, hai người bám cả chân lẫn tay vào sợi dây cuống cuồng bò lên mép hố.
Bốn người liều mạng chạy nhanh khỏi dòng cát lún, nhưng vừa chạy được mấy bước thì phía trước lại là một động cát lún giống như hố xoáy đen ngòm, bên tai nghe tiếng cát trôi rào rào, không biết xung quanh còn bao nhiêu hố cát nữa. Tư Mã Khôi cũng biết thằn lằn giun, hay giun tử thần, chẳng qua cũng chỉ là loài sâu bọ ngu ngốc, chuyên ăn vụn thịt mục nát, không dễ dụ chúng chui ra khỏi hang, nhưng một khi đụng độ phải nó thì cũng rất khó đối phó, vả lại nghe động tĩnh thì có vẻ lực lượng của chúng cũng khá khiếp người. Bốn phía xung quanh trống toang hoác, nếu không tìm được điểm tựa, chỉ sợ mọi người đành phải bỏ mạng tại đây.
Lúc này mọi người không để ý đến phương hướng gì nữa, tất cả đồng loạt lùi xa khỏi động cát đang lún xuống, chạy thật nhanh về phía đông. Bất chợt, tiếng sấm trên cao dội xuống rền vang, một vật rơi từ tầng mây dày nặng đập vào mũ Pith Helmet của Tư Mã Khôi. Tuy tính năng bảo vệ của mũ cối lõi kép rất tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy mặt mũi tối sầm, đưa mắt nhìn xuống đất, thấy vật vừa rơi trúng đầu là một viên đá tròn xoay, to như trái đào.
Dòng khí đối lưu trên tầng mây giữa không trung chịu ảnh hưởng của địa áp, sản sinh sự xung đột mãnh liệt, gây ra cơn mưa đá xối xả. Tư Mã Khôi thầm nghĩ: “Trách gì phía đông yên ắng khác thường, thì ra là sắp mưa đá”.
Dân gian gọi mưa đá là nạn đá, viên đá to nhỏ không đồng nhất; viên nhỏ nhất có khi chỉ bằng hạt gạo, nhưng cũng có những viên đá to đường kính lên tới mười mấy centimet. Trong tình trạng không có gì che chắn, đã xảy ra thảm cảnh người và gia súc bị đá đập trúng đầu mà chết. Mọi người tự biết sự