Mê Vợ Không Lối Về

Em không thể rời xa anh được


trước sau

Tang Du nhận lấy nước nhưng không uống mà cầm tay Lâm Tân Ngôn kéo cô đến bên cạnh mình. Trong lòng Tang Du cảm thấy rất có lỗi, dù sao ngày mai cũng là hôn lễ, bây giờ đêm hôm khuya khoắt còn như vậy với người ta.

"Em cảm thấy rất áy náy." Tang Du nắm chặt tay Lâm Tân Ngôn, nói với vẻ ân hận.

Lâm Tân Ngôn vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy, an ủi: "Không sao đâu, may mà mọi người đều không sao cả."

Tang Du gật gật đầu.

"Trời sẽ nhanh sáng thôi, em đi làm chút đồ ăn để mọi người ăn rồi còn bận việc nữa. Hai người bọn chị là nhân vật chính hôm nay đấy, nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, đừng có làm cô dâu chú rể mất mặt nhé." Tần Nhã đeo tạp dề nhìn Tang Du: "Khi nào anh Thẩm về thế, có khi nào phải hoãn hôn lễ lại không?"

"Không đâu, anh ấy sắp xếp xong mọi chuyện sẽ quay lại, không hoãn đâu." Tang Du đứng lên: "Để chị giúp em."

Tần Nhã ấn cô ấy ngồi xuống: "Chị đó, đúng là hiếm thấy. Chị cứ nói chuyện với thông gia của chị đi, chuyện chuẩn bị đồ ăn giao cho em là được."

Tang Du cười: "Vậy cực cho em rồi."

"Không cực đâu, em còn trẻ lắm mà."

Tần Nhã nói xong thì ba cô gái đều nở nụ cười.

Đúng là Tần Nhã nhìn vẫn còn rất trẻ trung, có thể là vì cô ấy chưa sinh con nên cơ thể chưa có thay đổi gì quá lớn. Hơn nữa cô ấy kinh doanh shop quần áo, có sự nghiệp của chính mình nên tâm trạng luôn rất tốt, nhìn giống như một thiếu nữ vẫn còn thanh xuân rực rỡ.

Tại biệt thự.



Sau khi quét dọn sạch sẽ, mọi người đều rời khỏi đó cả rồi, Trang Gia Văn đẩy cửa phòng ra, Thẩm Hâm Dao ngồi trong phòng vẫn không chịu nói câu nào, dù Tông Ngôn Hi có an ủi, khuyên nhủ đến đâu thì cô ấy vẫn không lên tiếng.

Cô ấy chỉ im lặng rơi nước mắt.

Tông Ngôn Hi thấy Trang Gia Văn tới thì đứng dậy nói với anh ấy: "Chị khuyên cô ấy, bảo là không thể ở đây nữa, phiền phức lắm, chị sẽ đi đặt cho cô ấy một phòng trong khách sạn."

Trang Gia Văn gật đầu.

Tông Ngôn Hi bước tới bên cạnh em trai, thấp giọng nói: "Nói chuyện với Hâm Dao cẩn thận nhé, chắc cô ấy đang sợ lắm."

Chính Tông Ngôn Hi còn cảm thấy sợ hãi chứ đừng nói gì là Thẩm Hâm Dao.

Trang Gia Văn nói: "Em biết rồi."

Tông Ngôn Hi không nói thêm gì nữa, cô ấy biết rõ Trang Gia Văn đã chuẩn bị rồi nên rời khỏi phòng.

Trang Gia Văn nghe tiếng đóng cửa dưới lầu, anh
ấy cũng đóng cửa phòng rồi bước vào.

Trang Gia Văn ngồi xuống bên giường, Thẩm Hâm Dao đang quấn chiếc chăn màu đỏ thẫm, chỉ lộ ra một cái đầu, trêи mặt toàn là nước mắt.

Anh ấy rút hai tờ khăn giấy lau mặt cho Thẩm Hâm Dao, Thẩm Hâm Dao quay đầu né tránh. Không phải là vì Trang Gia Văn mà là vì bản thân mình.

Trang Gia Văn đưa hai tay ôm lấy mặt Thẩm Hâm Dao, ra lệnh: "Nhìn anh!"



Thẩm Hâm Dao đành đối mặt với Trang Gia Văn. Ánh mắt cô ấy đờ đẫn, không còn hoạt bát và xinh đẹp như ngày xưa nữa.

"Không sao cả rồi." Trang Gia Văn nói bằng giọng trầm thấp.

Thẩm Hâm Dao càng khóc dữ dội hơn.

Trang Gia Văn ôm cô ấy, bàn tay vuốt ve thân người Thẩm Hâm Dao cách một lớp chăn, cố gắng an ủi Thẩm Hâm Dao, hôn lên mặt cô ấy, hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô ấy, đôi môi anh dán chặt lên mặt cô ấy. Trang Gia Văn nói bằng giọng trầm thấp: "Đừng khóc, em sắp làm cô dâu rồi, nếu khóc mắt sẽ sưng lên, không đẹp nữa đâu. Ngoan nào."

"Anh còn muốn em không?" Thẩm Hâm Dao khàn giọng hỏi.

"Đương nhiên rồi." Trang Gia Văn khẽ cười: "Sao em lại hỏi câu hỏi ngốc như thế? Anh không muốn em thì còn ai nữa?"

"Nhưng em..."

Thẩm Hâm Dao còn chưa nói dứt câu thì Trang Gia Văn đã hôn lên môi cô ấy: "Chuyện này không phải lỗi của em, hơn nữa bây giờ em đã ổn rồi mà?"

"Nhưng lỡ như..."

"Không có lỡ như gì cả, dù có chuyện gì thì anh vẫn sẽ lấy em. Chuyện mà em trải qua chỉ chứng minh rằng anh không phải là một người bạn trai tốt, không bảo vệ em chu toàn."

"Sao anh lại đối tốt với em như thế?" Thẩm Hâm Dao nhìn Trang Gia Văn, ánh mắt họ ngập tràn tình yêu, cô ấy thực sự rất yêu người đàn ông này.

"Em nghĩ xem, từ khi anh biết ghi nhớ mọi chuyện anh đã nhận em là vợ mình rồi. Tất nhiên anh phải quý trọng duyên phận trời ban cho anh chứ, lỡ như em bị người khác bắt đi thì anh biết làm sao bây giờ? Vì thế anh phải đối tốt với em, như thế thì em mới không rời xa anh được."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện