Khi Tô Trạm đến nơi, Thẩm Bồi Xuyên một mình cũng đã uống khá nhiều rượu rồi. Anh đi tới bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một ly đầy vào chiếc ly đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh.
“Anh có tâm sự gì sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nói không có: “Chỉ là tâm trạng không được tốt mà thôi.”
Tô Trạm uống ực một hơi, rõ ràng là anh không tin tưởng lời Thẩm Bồi Xuyên nói:
“Anh không phải người khi tâm trạng không vui sẽ đi uống đến say mèm như vậy. Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục rót đầy ly, nhìn anh một cái:
“Bảo anh uống thì uống đi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì cơ chứ?”
“À.” Tô Trạm cười một tiếng, đây còn không phải là tâm trạng không vui hay sao, giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Anh bỗng đập vào miệng mình một cái:
“Có phải làm giận dỗi với bạn gái rồi chứ gì?”
Thẩm Bồi Xuyên dường như dần dần ngả đầu ra, giọng nói có chút lạnh.”
Thẩm Bồi Xuyên từ từ xoay đầu qua, giọng nói đã có phần lạnh lẽo.
“Tô Trạm, tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, vì thế cậu đừng nói đùa với tôi.”
Tô Trạm nhìn vào mặt anh ấy, nhìn thật cẩn thận, phát hiện anh ấy không phải đang nói đùa thì anh ta cũng trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Nói cho tôi nghe cậu gặp phải chuyện gì rồi?”
Thẩm Bồi Xuyên lại nốc một ngụm rượu, anh ấy không muốn người khác phải lo lắng vì chuyện của mình, cho nên nói: “Không có gì, chỉ là do tâm trạng thỉnh thoảng không được tốt lắm mà thôi.”
Anh ấy đặt ly rượu xuống rồi nói tiếp: “Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”
Tô Trạm lại không cho rằng là như thế, anh ta nói: “Chúng ta là anh em, có chuyện gì tuyệt đối đừng giấu tôi.”
“Ai là anh em với cậu? Trong mắt cậu chỉ có phụ nữ mà thôi.” Thẩm Bồi Xuyên tỏ vẻ không sao cả, còn chọc ghẹo lại anh ta.
“Hứ, con người cậu thật là, nếu trong mắt tôi chỉ có phụ nữ thì lại chạy đến đây với cậu chỉ vì một cuộc điện thoại à? Trông tôi rảnh lắm sao?” Tô Trạm rót rượu cho anh ấy rồi nói tiếp: “Không phải cậu muốn uống sao, hôm nay không uống say, một trong hai chúng ta, đừng ai mong về được!”
Thẩm Bồi Xuyên không uống, Tô Trạm cầm ly rượu lên rót vào trong miệng anh ấy, nói: “Rượu là lương thực tinh khiết, càng uống sẽ càng trẻ ra đấy.”
“Tự cậu trẻ một mình đi.” Thẩm Bồi Xuyên đẩy tay của anh ta ra, đứng
Tô Trạm đi theo sau, đặt cánh tay lên trên vai của anh ấy rồi nói: “Cậu đúng là không biết điều gì cả kêu tôi tới uống rượu, tôi còn chưa kịp uống hớp nào cậu đã muốn đi, sau này tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa, lúc nào cậu cũng thích lừa người ta.”
Thẩm Bồi Xuyên nổi da gà khắp cả người, óc ác gì cũng mọc lên hết, anh ấy rùng mình nói: “Mẹ nó cậu đứng đắn chút đi được không.”
“Tôi không đứng đắn ở chỗ nào? Tôi cũng đâu có kêu cậu làm thụ, xu hướng giới tính của tôi vẫn thẳng đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Thẩm Bồi Xuyên thật hối hận khi đã gọi Tô Trạm tới, chắc chắn đầu óc của anh ấy đã bị nhúng vào nước cho nên mới gọi điện thoại kêu anh ta đến đây ngồi với mình, anh ấy đúng là điên rồi. Nhất định là anh ấy đã điên rồi.
Sao anh ấy lại quên tính nết của Tô Trạm là như thế nào kia chứ?
Lúc này phục vụ đưa hóa đơn thanh toán tới, Tô Trạm chỉ vào Thẩm Bồi Xuyên nói: “Kêu cậu ta tính tiền.”
“Tổng cộng một triệu năm trăm năm mươi ngàn.” Người phục vụ đưa hóa đơn thanh toán qua.
Thẩm Bồi Xuyên móc bóp da ra cầm bốn tờ tiền giấy màu xanh đưa cho phục vụ rồi nói: “Không cần thối lại.”
Nói xong anh ấy lập tức đi ra ngoài, Tô Trạm vội vàng đuổi theo sau.
Ra khỏi quán bar, Tô Trạm hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Về nhà ngủ chứ còn đi đâu.”
Tô Trạm mở to hai mắt nhìn anh ấy, dường như anh ta không thể tin được lời Thẩm Bồi Xuyên vừa nói ra, anh ấy là một người bận rộn chỉ đứng sau Tông Triển Bạch, trước kia lúc còn là đội trưởng đã rất liều mạng rồi, bây giờ trở thành phó cục trưởng rồi không phải càng nên bận rộn hơn nữa sao? Vậy mà anh ấy lại nói với anh ta rằng mình về nhà ngủ? Là anh ta nghe lầm, hay là anh ấy nói sai rồi?
Anh ta móc lỗ tai vài cái rồi hỏi lại: “Vừa rồi cậu mới nói cái gì vậy?”