Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1214


trước sau

Thẩm Bồi Xuyên nhăn mày: “Rõ ràng em muốn cười, chỗ nào giống cảm động em nghĩ anh ngốc sao?”

 

“Không có, em đâu thấy anh ngốc, chẳng qua là em thấy anh không quá thông minh mà thôi.” Nói xong Tang Du chạy thẳng vào phòng sau đó lên giường lấy chăn quấn quanh người.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô như một ngọn núi nhỏ trên giường đôi môi chậm rãi giương lên lộ ra một nụ cười yếu ớt, anh không nhanh không chậm đi tới, ngồi ở mép giường, sau đó đưa tay vén chăn của cô làm Tang Du lộ ra cái đầu nhỏ chớp mắt nhìn anh.

 

Thẩm Bồi Xuyên xoa nhẹ gò má cô, cô chỉ vừa mới lớn vẫn còn chút non nớt, giống như đóa hoa sắp nở rộ kiều mỵ mà mê người.

 

Trái tim của anh lần nữa rung động, hạ nửa người xuống hôn lên trán cô, hôn xong  anh không lập tức rời đi mà nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên người cô mùi dầu gội đầu thoang thoảng làm anh có chút không thể bỏ được.

 

Anh nói: “Tang Du”

 

“Ừ” Tang Du nhẹ nhàng đáp.

 

Thẩm Bồi Xuyên ngồi thẳng dậy nói: “Đi ngủ.”

 

Tang Du dịch người vào trong, nhường một chỗ cho anh: “Chúng ta mỗi người ngủ một bên.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nằm xuống đối diện với cô.

 

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào phòng hiện ra ánh sáng nhu hòa, Tang Du hỏi anh: “Anh Nóng sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Nóng.”

 

Không phải sự nóng trong không khí, mà là cái nóng trong máu, sự nóng bỏng của cơ thể người đàn ông hướng về người phụ nữ.

 

Tang Du đứng lên, bật lên một chiếc quạt máy mini để trên bàn, quay về hướng Thẩm Bồi Xuyên, sau đó nằm lại lên giường, hỏi: “Còn nóng không?”

 

Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không nóng.”

 

Tang Du gối tay nằm xuống cùng hắn đối mặt: “Mấy ngày nữa cùng em trở về.”

 

Thẩm Bồi Xuyên không chút nghĩ ngợi đáp: “Được.”

 

“Đồng ý nhanh như vậy, không suy nghĩ lại một chút sao?” Tang Du nhẹ nhàng nháy mắt.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không cần phải suy nghĩ.”

 

Tang Du cười, cầm lấy cánh tay anh thả ra, gối dưới đầu mình: “Anh ôm em đi ngủ.”

 

Thẩm Bồi Xuyên ngẩn người bất động, không nhúc nhích, đối với tình cảm của mình anh có chút chậm chạp, nhưng anh là một người nghiêm túc, khoảng cách gần như vậy, khó tránh việc không khống chế được phản ứng sinh

lý.

 

Tang Du biết hắn băn khoăn cái gì, anh như vậy càng có phần mê hoặc, cô cười mỉm: “Sợ em quyến rũ anh sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên không phản ứng kịp, trong lòng một mực nói ‘Em ấy còn nhỏ, em ấy còn nhỏ’, cho nên phản ứng chậm: “Cái gì?”

 

“Không có gì, ngủ đi.” Tang Du không có nằm sát ngực anh, mặc dù gối tay anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách với nhau một chút, cô không ghét bỏ chuyện Thẩm Bồi Xuyên trước ăn cơm trước kẻng, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, thật ra cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

 

Một đêm này rất yên bình, hai người dù nhắm hai mắt lại, cũng phải đến nửa đêm mới ngủ được.

 

Buổi sáng Tang Du thức trước tiên, Thẩm Bồi Xuyên đồng ý với cô rất nhiều ngày là sẽ ở bên cô, cô chuẩn bị ăn sáng xong thì đi gặp hiệu trưởng nói một tiếng, hôm nay không đi học, cùng Thẩm Bồi Xuyên đi ra ngoài một chuyến, mua cho hắn chút quần áo.

 

Nước dưa hấu ngày hôm qua quên uống, cô lấy ra để lên bàn.

 

Vo gạo nấu cháo.

 

Lần trước Vương Hạo Nam cho cô trứng gà, còn nữa, đồ ăn trong nhà phần lớn đều là của nhóm học sinh đưa tới.

 

Đều do nhà mình trồng, nhà mình nuôi gà đẻ trứng, thuần thiên nhiên trong sạch không độc hại.

 

Thẩm Bồi Xuyên bị thương, rán cho anh hai cái trứng gà.

 

Đợi một hồi đi ra ngoài mua cho anh một chút đồ dinh dưỡng.

 

Sống một mình lâu như vậy, việc nhà làm rất tốt, nấu cơm này nọ vẫn có thể ăn được.

 

Cô đi ra ngoài rót nước, bắt gặp một người.

 

Cô sững sờ tại chỗ.”

 

Hiệu trưởng trong tay xách một con gà sống, cười ha hả nói: “Bạn cháu không phải bị thương sao? Chú nghĩ rằng chúng ta nơi này cũng không có đồ gì tốt, cho nên chú mới bắt một con gà tới, đem cho bạn của cháu tẩm bổ cơ thể.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện