Vú Vu không trả lời cô ngay mà đi chuyển ghế từ bên ngoài vào, Lâm Tử Lạp bối rối, không biết bà định làm gì.
“Vú Vu…”
“Mợ chủ.” Vú Vu đỡ cô ngồi xuống ghế, cô thuận theo ngồi xuống
“Vú Vu, bà sao vậy?”
Vú Vu nhìn ra ngoài, thì thầm hỏi cô: “Cô gái họ Tống bên ngoài là ai vậy?”
Lâm Tử Lạp trả lời: “Là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên.’’
Vú Vu mở to mắt, vẻ mặt khó tin: “Gì cơ? Bạn gái Bồi Xuyên?”
Nhận thấy mình nói hơi to, bà vội che miệng lại.
Lâm Tử Lạp không hiểu sao bà lại nói ầm lên, hỏi lại: “Đúng, sao vậy? Sao trông bà có vẻ ngạc nhiên thế?”
Vú Vu chắp tay: “Làm ơn, cô ta sao xứng với Bồi Xuyên được.”
Lâm Tử Lạp hỏi một cách thích thú: “ Sao cô ta lại không xứng?’
Vú Vu phân tích: “Mợ chủ nghĩ mà xem, Bồi Xuyên thật thà cỡ nào, còn rất tốt với mọi người nữa. Cô ta nhìn đã thấy khôn ngoan, sáng suốt thế mà thấy mợ chủ bụng lớn ôm đứa nhỏ, còn cố lôi kéo cô nói chuyện với cô ta, tôi ngồi nhìn không được nên mới ra gọi cô vào.”
Lâm Tử Lạp thở dài: “Vú chỉ nên nói chuyện này với tôi thôi, đừng để người khác nghe thấy, dù gì Bồi Xuyên cũng giới thiệu cô ấy với chúng tôi rồi, chúng tôi không tôn trọng người khác thì cũng phải nể mặt Bồi Xuyên đối xử tốt với cô ấy.”
Nếu như là Tông Triển Bạch bị mất tích như Thẩm Bồi Xuyên thì chắc chắn là Lâm Tử Lạp không có tâm trạng chạy đến nhà khác còn chủ động yêu cầu ở lại ăn cơm tối như Tống Nhã Hinh.
“Haiz…” Lâm Tử Lạp thở dài một tiếng: “Lần này Bồi Xuyên bởi vì chúng ta mới bị như thế, vú Vu nể mặt Bồi Xuyên mà nhiệt tình với người ta một chút.”
Vú Vu nói: “Tôi biết, tôi sẽ không để cho cô ấy nhận ra rằng mình không thích cô ấy.”
Vú Vu tiếp tục cắt đồ ăn: “Chỉ là tôi đang cảm thấy không đáng cho Thẩm Bồi Xuyên mà thôi.”
Vú Vu biết Thẩm Bồi Xuyên còn sớm hơn Lâm Tử Lạp, tất nhiên là cũng hiểu rất rõ anh ấy.
“Trước kia tôi còn nghĩ rằng chắc chắn cậu ấy sẽ gặp được một cô gái rất tốt, ai mà biết… Mặt mũi xinh xắn đấy, chỉ là mang lại cho người khác một cảm giác không tốt.” Vú Vu thấy Tống Nhã Hinh không xứng với Thẩm Bồi Xuyên.
Lâm Tử Lạp nhìn bóng dáng thái thịt của vú Vu thì không kiềm chế được mà cười,
“Vú Vu hầm nồi canh bổ đi.” Mấy ngày nay Tông Triển Bạch cũng không có rảnh rỗi, anh không ngủ đủ giấc nên vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
“Được.” Vú Vu đáp.
Lâm Tử Lạp đứng dậy.
Vú Vu hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài à?”
“Để người ta ngồi một mình cũng không ổn lắm.” Lâm Tử Lạp vỗ vai vú Vu: “Người ta sẽ nghĩ chúng ta không có lễ phép.”
Lâm Tử Lạp nói đúng, vú Vu gật đầu rồi nói: “Khó cho cô rồi, rõ ràng là chẳng biết nói gì lại còn phải ngồi đó.”
Lâm Tử Lạp cười cười.
Đúng là cô nói chuyện với Tống Nhã Hinh không được hợp lắm.
Lâm Tử Lạp đi ra khỏi phòng bếp, Tống Nhã Hinh không có ngồi trên ghế salon mà là đứng trước tủ rượu, tỏ vẻ như mình rất hiểu. Lâm Tử Lạp đi qua hỏi: “Cô thích rượu vang đỏ lắm à?”
Lúc này Tống Nhã Hinh đang cầm một bình rượu đỏ trong tay, Lâm Tử Lạp không biết đó là rượu gì.
Tống Nhã Hinh thấy cô tới thì bỏ rượu lại chỗ cũ: “Tìm được rồi à?”
Lâm Tử Lạp gật đầu rồi nhìn qua bình rượu mới bị Tống Nhã Hinh lấy ra kia: “Cô có nghiên cứu về rượu đỏ à?”
“Hiểu sơ, chai rượu này là bản số lượng có hạn, được sản xuất tại trang trại rượu Podor ở nước F, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn trên thế giới. Mùi rượu của nó rất phức tạp nhưng rất cân bằng, lại kéo dài, khiến người ta muốn uống thêm ngụm nữa.” Tống Nhã Hinh nói với vẻ rất thông thạo.
Mặc dù trước đây Lâm Tử Lạp thỉnh thoảng cũng uống rượu đỏ nhưng không nghiên cứu qua, sau khi mang thai thì cô không uống nữa.
Cô cũng không nhìn ra được cái gì, lúc Lâm Tử Lạp đang định cất rượu vào tủ thì Tống Nhã Hinh hỏi: “Đây là do tổng giám đốc Tông sưu tầm à?”
Tủ rượu này vẫn luôn đầy rượu, từ lúc cô ở bên Tông Triển Bạch thì rất ít khi thấy anh uống rượu.