Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1319


trước sau

“Cậu cũng bớt nói năng cộc lốc với tôi đi.” Tô Trạm chui đầu ra khỏi cửa sổ xe, anh ta giơ một ngón tay ngoắc ngoắc Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu qua đây.”

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Để làm gì?”

 

“Tôi bảo cậu qua đây thì cậu qua đây đi, sao lại phí lời thế nhỉ.”

 

Thẩm Bổi Xuyên: “…”

 

Người này…

 

Thẩm Bồi Xuyên cũng không thèm chấp nhặt với cậu ta nên cũng không tức giận, anh ta hỏi: “Muốn làm gì?”

 

Tô Trạm quăng cho anh ta một ánh mắt “cậu biết cả mà”.

 

Thẩm Bồi Xuyên không biết ra sao cả, anh ta hoàn toàn không không hiểu ý của Tô Trạm gì cả nên hỏi: “Cậu có nói hay không? Không nó thì tôi đi đấy.”

 

Tô Trạm ho nhẹ một tiếng, người này…

 

Anh ta ghé lại gần Thẩm Bồi Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi: “Hai người động phòng chưa?”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

“Cậu cút đi!” Vừa nói xong thì Thẩm Bồi Xuyên liền xoay người bước đi.

 

Thấy phản ứng của Thẩm Bồi Xuyên thì Tô Trạm cười: “Không phải cậu vẫn còn làm trai tân đấy chứ?”

 

Thẩm Bồi Xuyên không thèm để ý đến anh ta.

 

Tô Trạm không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, trong lòng anh ta khó hiểu, sao lại có người như Thẩm Bồi Xuyên vậy chứ?

 

Ha ha…

 

Thẩm Bồi Xuyên quay về cục liền có người hỏi anh ta có làm sao không.

 

Người trong văn phòng công tố viên đã tới tìm Thẩm Bồi Xuyên, bọn họ nói Thẩm Bồi Xuyên về nhà rồi nên người trong văn phòng công tố viên đi tới nhà Thẩm Bồi Xuyên tìm anh ta rồi.

 

Bị người của văn phòng công tố viên tìm thường thì chẳng có chuyện gì tốt cả.

 

Mọi người quan tâm đến anh nên mới hỏi.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói không có chuyện gì.

 

Nói xong anh liền đi về phía phòng làm việc, Tống Nhã Hinh đi từ phòng làm việc của Tống Cục ra thì vừa vặn nhìn thấy anh.

 

Hình như có chút ngoài ý muốn không hiểu vì sao anh có thể về nhanh như thế.

 

“Thẩm Bồi Xuyên.”

 

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại thì nhìn thấy cô ấy đang đứng cách chỗ anh không xa, biểu cảm trên mặt rất hung ác.

 

“Anh nói với bố em chuyện của em rồi sao?” Giờ cô ấy phải ở đây chính là vì bị Tống Cục gọi tới.

 

Tống Cục cũng biết việc người của văn phòng công tố viên

tới, mấy ngày trước trong lúc vô tình Tống Cục đã nhìn thấy tấm ảnh của Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du trong điện thoại con gái.

 

Mà việc cục điều tới tìm Thẩm Bồi Xuyên, Tống Cục đã hỏi người của văn phòng công tố viên vì sao lại tìm Thẩm Bội Xuyên, bọn họ nói có người nặc danh tố cáo tác phong sinh hoạt của Thẩm Bồi Xuyên có vấn đề, còn cho ông xem tấm ảnh mà người tố cáo cung cấp nữa.

 

Trong nháy mắt Tống Cục liền hiểu ra mọi chuyện, cho nên mới gọi con gái tới đây.

 

Vốn dĩ muốn xác định có phải con gái mình có phải người tố cáo không, kết quả là cô ấy không giữ được miệng mà tự nói ra nguyên nhân thật sự mình ly hôn.

 

Tống Cục xém chút nữa đã bị tức tới mức hôn mê.

 

Tống Nhã Hinh lỡ miệng nói ra mà cô còn nghĩ rằng là do Thẩm Bồi Xuyên không tuân thủ hứa hẹn mà nói với Tống Cục.

 

Thẩm Bồi Xuyên khinh thường: “Trước giờ tôi chưa bao giờ nói đến chuyện đó cả.”

 

“Anh nói dối! Rõ ràng là anh nói ra, nếu không thì sao bố em lại biết được?” Tống Nhã Hinh mặt mày hung dữ.

 

Ánh mắt Tống Bồi Xuyên lạnh như băng nói: “Việc của cô thì em phải tự rõ, còn về việc vì sao Tống Cục biết được thì chỉ có thể nói là “giấy không gói được lửa” mà thôi.”

 

“Anh…” Tống Nhã Hinh tức đến mức nói không ra lời nhưng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn anh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì cô ấy nhất định đã giết Thẩm Bồi Xuyên hàng ngàn hàng vạn lần.

 

Đột nhiên cô ấy cười lạnh một tiếng rồi nói: “Anh cũng đừng làm bộ như mình là chính nhân quân tử như thế, không phải anh cũng giống đa số đàn ông trên đời này sao? Thế nào? Mùi vị của sinh viên đại học “ngon” lắm đúng không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện