Bữa sáng Thẩm Bồi Xuyên cũng không có ăn, lúc này đã là buổi trưa, anh quả thật là đói rồi. Anh cầm đũa lên gắp một cái sủi cảo chấm vào giấm rồi bỏ vào trong miệng.
Có hơi nóng, anh chưa có nhai kỹ đã nuốt xuống.
Tang Du đi rót cho anh một cốc nước: “Anh ăn chậm một chút.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Rất ngon.”
Tang Du nâng cằm nhìn anh, hỏi: “Tô Trạm thế nào rồi anh?”
“Không có nguy hiểm đến tính mạng.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.
Tang Du vui mừng nói: “Vậy thì tốt rồi, trên người cũng không có bị thương đúng không?”
Có rất nhiều vụ tai nạn xe cộ, làm cho không ít người có cơ thể bị khiếm khuyết.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không có.”
Ăn xong, Thẩm Bồi Xuyên uống một cốc nước, rồi đứng dậy nói: “Anh đi đây.”
Tang Du gọi anh lại: “Anh đợi một chút.”
Thẩm Bồi Xuyên đứng lại ở tại chỗ, nhìn cô.
Tang Du bước đến gần anh, đưa tay vuốt phẳng cổ áo cho anh: “Anh mặc bộ này rất đẹp.”
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Chỉ mình bộ quần áo này đẹp thôi sao?”
Tang Du mỉm cười nói: “Anh cũng rất đẹp trai.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa hai cánh tay ra ôm lấy cô, vuốt tóc của cô rồi nói: “Anh phải đi đây.”
Tang Du gật đầu.
Thẩm Bồi Xuyên đi đến trong cục, thì người ở bên cạnh Cục trưởng Tống gọi anh.
Lúc anh bước vào phòng làm việc của Cục trưởng Tống, thì nhìn thấy trên bàn làm việc của Cục trưởng Tống đã được thu dọn sạch sẽ.
Thẩm Bồi Xuyên liền hỏi: “Cục trưởng Tống, đây là…”
Tổng Cục nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đặt khung ảnh đang cầm trên tay xuống rồi đi tới: “Đến đây, mau ngồi đi.” Cục trưởng Tống kéo Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống sô pha
“Tôi về hưu rồi.” Cục trưởng Tống nói.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn ông nửa ngày không nói gì vì anh ấy có thể nhìn ra được Cục trưởng Tống có phần tiếc nuối, ông rất yêu công việc, bây giờ lại về hưu sớm như vậy trong lòng nhất định sẽ có chút mất mác.
“Thật ra ông…”
Cục trưởng Tống xua tay ra hiệu Thẩm Bồi Xuyên đừng nói nữa, ông đã đưa ra quyết định và suy nghĩ ro ràng rồi và ông cũng không hối hận hay tiếc nuối gì cả.
“Tôi đề cử cậu thay thế vị trí của tôi nhưng phía trên cũng sẽ có vài cuộc khảo sát, câu phải biểu hiện cho thật tốt.” Cục trưởng Tống nhìn quanh căn phòng làm việc này: “Bây giờ tôi vẫn phải rời đi, tôi thật sự không nỡ, không phải là
Thẩm Bồi Xuyên hạ tầm mắt xuống, không biết nói gì để an ủi Cục trưởng Tống.
“Thôi không nói nữa, cậu hãy quên những chuyện không vui trước kia đi, xem như là cho cấp trên cũ của cậu là tôi một chút mặt mũi cuối cùng.” Cục trưởng Tống vỗ vai Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Tôi không để bụng đâu.”
“Tôi tin cậu, sự việc này náo loạn đến như vậy đều là lỗi của tôi.” Cục trưởng Tống hối hận, rầu rĩ nói. Thẩm Bồi Xuyên chỉ im lặng lắng nghe.
“Được rồi, cậu đi làm việc đi, tôi cũng nên thu dọn đồ đạc rời đi rồi.” Cục trưởng Tống đứng lên, Thẩm Bồi Xuyên cũng đứng lên nói: “Tôi tiễn ông.”
Cục trưởng Tống cười nói: “Được, không uổng công tôi xem trọng cậu.”
Thẩm Bồi Xuyên tiễn Cục trưởng Tống ra ngoài, trên đường có vài đồng nghiệp đến chào hỏi tỏ ý sẽ nhớ người cấp trên là Cục trưởng Tống, tiếc cho việc ông về hưu sớm. Đi ra đến cửa, Cục trưởng Tống không cho ai tiễn mình nữa, tự mình rời đi. Không cần biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn cấp trên cũ rời đi như vậy trong lòng mọi người có chút không nỡ, làm việc chung với nhau lâu như vậy tự nhiên cũng sẽ có chút tình cảm. Thẩm Bồi Xuyên đứng trước cửa tiễn Cục trưởng Tống rời đi trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
“Bây giờ Cục trưởng Tống đã đi rồi, cơ hội của phó cục trưởng Thẩm đến rồi.” Đột nhiên có người lên tiếng.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Mau đi làm việc đi.”
“Phải là cục trưởng Thẩm mới đúng.” Người đó vẫn tiếp tục nói đùa.
Sắc mặt của Thẩm Bồi Xuyên liền trầm xuống: “Không được phép nói bậy.” Những chuyện xảy ra không thể đem ra đùa cợt như vậy, để người khác nghe thấy lại ảnh hưởng không tốt.