Không thể chỉ trả lời mấy chữ anh nhận được rồi.
Trong lòng Tang Du nghĩ, anh biết em nhớ anh, muốn ở bên anh thật lâu, vậy em biết anh cũng muốn ở bên em thật lâu chắc?
Cô ấy mím môi trả lời: “Em đi ngủ đây.”
“Được rồi, ngủ ngon nhé.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.
Tang Du sắp tức điên rồi, cái người đáng ghét này.
Lúc làm chuyện đó thì nhiệt tình, bây giờ kéo quần lên là không muốn nhận người rồi?
Bây giờ cô ấy cần một chút nhiệt tình và tấm lòng từ anh, cô chỉ là phụ nữ, cô cũng mong người đàn ông của mình có thể được như cô, cho dù không, hãy để cô cảm nhận được một chút nhiệt tình từ anh.
Vậy mà anh ấy…
Cô quyết định không để ý tới anh nữa, anh không liên hệ mình thì mình sẽ không liên hệ với anh trước.
Mấy ngày nay, Tần Nhã không bị bà cụ thúc giục sinh con, ở bên ngoài với Tô Trạm rất thoải mái, hai người cũng chưa từng đề cập đến vấn đề sinh con, Tô Trạm thì nhận một vụ án, vụ án này chính là của người phụ nữ khóc lóc sướt mướt mà họ gặp lúc đi tới sở sự vụ kia.
Tô Trạm thông qua người hầu nhà họ Lục tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
Chuyện là thế này, người đàn ông kia ngoại tình, không, nói chính xác là muốn đổi vợ, nên đã bắt tay với mẹ mình lừa vợ cũ.
Qua mô tả của những người hầu, họ được biết mẹ của người đàn ông ngoại tình này cũng thích ả tuesday, nên đã yêu cầu con dâu hàng ngày đến nhà bà để học làm việc nhà, và để cháu trai ở chung với ả tuesday kia một thời gian dài, vì tương lai nếu có ly hôn, đứa trẻ có thể thích nghi với ‘người mẹ’ mới này.
Kế hoạch của họ đã được thực hiện trong hai năm. Một đứa trẻ mới hai, ba tuổi vẫn chưa thể phân biệt được đâu là tốt và đâu là xấu, đâu là người tốt và đâu là người xấu. Nó chỉ biết rằng một người phụ nữ đối xử tốt với nó như mẹ mình. Dưới sự hướng dẫn của bố và sự ân cần của ả ta, hai năm trời đã cho đứa con nhỏ này phân biệt được sự khác nhau giữa mẹ và người phụ nữ này.
Bố nói, đây là mẹ, dẫn cậu bé tới gọi ả tuesday là mẹ.
Sau hai năm chung sống, cộng thêm người đó đối với cậu bé rất tốt nên đã gọi ả là mẹ.
Người vợ biết con trai mình gọi tình nhân của chồng là mẹ thì suy sụp, đây là một cú đánh tàn khốc vào thể xác và tinh thần của người phụ nữ.
Cô ấy không thể chịu được.
Đây không phải là điều khiến cô đau đớn nhất, điều khiến cô không thể sống được
Nhưng mà!
Sau khi ly hôn, con trai cô ấy trở về nhà họ Lục, nhà họ Lục lại không cho cô ấy thăm con, cô ấy thân cô thế cô, không cách nào chống lại được nhà chồng.
Dù cô có ghét bao nhiêu, dù có bực mình thế nào thì dù sao đứa trẻ cũng là thứ không thể từ bỏ nhất, nó là máu thịt của chính mình, người đàn ông khiến cô đau lòng muốn chết, nhưng đứa bé lại thuộc về cô.
Cô tìm mọi cách van xin chồng cũ cho cô gặp con.
Người đàn ông không đồng ý, vì vậy cô đến công ty chặn anh ta mỗi ngày, khóc lóc, người đàn ông hết cách, đành cho cô gặp con, hơn nữa còn hạn chế thời gian, chỉ được ba tiếng.
Cô đưa đứa trẻ về nơi ở, ly hôn rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, diễn biến quá nhanh, thần kinh căng thẳng liên tục, gánh chịu thiệt thòi, có đôi khi nói khóc là khóc, còn ném đồ bừa bãi dạo sợ đứa bé.
Rồi cô lại ôm con khóc lên, trong lòng quá đau khổ khiến cô cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhìn thấy con khiến cô có chút hi vọng, chí ít cô còn có đứa trẻ này.
Cho đến khi ả tuesday đến đón con, đứa trẻ gọi người phụ nữ một cách thân mật là mẹ, cô mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Đứa con trai mà cô mạo hiểm tính mạng để sinh ra, lại gọi người phụ nữ phá hoại hạnh phúc hôn nhân của cô là mẹ.
Cô không thể chấp nhận sự thật, quyết định không giao con cho bọn họ, cũng không thể để cho con trai mình gọi kẻ đã phá hoại gia đình mình là mẹ. Trong quá trình cãi vã, đứa trẻ lại có ý nghiêng về ả tuesday, bộ dạng của cô ấy quá hung dũ, nên đã hù đứa bé khóc.
Cô mất kiểm soát, cướp lấy đứa bé, ôm nó nhảy xuống lầu, từ căn phòng mà chồng cũ đã cho cô sau khi ly hôn, chết ngay tại chỗ.
Sau đó, người thân của cô gái đã chết tìm đến một công ty luật để đòi khỏi kiện.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng đôi khi những điều không tưởng như vậy lại xảy ra xung quanh chúng ta.
Nghe xong những lời của người hầu, Tần Nhã chỉ cảm thấy lạnh cả người, cô hiểu được nỗi tuyệt vọng và bất lực của người phụ nữ đó lúc bấy giờ, nhưng… đó là máu thịt của chính mình, cô mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được, sao có thể nhẫn tâm đưa nó chịu chết?”