Qua một thời gian thì cả hai nhà đều đã có nhiều biến đổi lớn, vào thời điểm đối phương nghèo túng nhất thì đã đến với nhau, nhất định đây là tình cảm thật lòng, dù sao trong hoạn nạn cũng gặp được chân tình.”
Khi nào thì em bé quay về vậy? Ngày mai tôi phải đi rồi.” Văn Hiểu Tịch hỏi.
Chủ yếu anh ấy tới đây là để thăm em bé, tiện thể thăm luôn Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp nói: “Đã ra ngoài được một lúc rồi, có lẽ đi không lâu nữa đâu. Khó khăn lắm cậu mới trở về, ở đây ăn bữa cơm đã rồi hãy đi.”
“Được.” Văn Hiểu Tịch vui vẻ nhận lời.
Lúc chuẩn bị nấu cơm trưa, Lâm Tử Lạp dặn dò vú Vu chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn lên một chút.
Chỉ có một mình vú Vu, Lâm Tử Lạp sợ vú bận rộn luôn chân luôn tay nên cô đã nói với Văn Hiểu Tịch: “Nếu cậu thấy nhàm chán quá thì có thể tới thư phòng đọc sách.”
“Tôi rất quen thuộc với nơi này, chị không cần phải tiếp đón như thế đâu.” Văn Hiểu Tịch tùy ý nói.
Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị bữa trưa.”
“Em cũng đi giúp chị nhé.” Trần Thi Hàm đứng dậy.
Tần Nhã nói: “Cô đang mang thai mà, đừng đi vào nhà bếp. Tôi đi giúp chị ấy là được rồi.”
“Mới chỉ mang thai thôi mà, không sao đâu.” Trần Thi Hàm đứng dậy, Lâm Tử Lạp thấy thế thì ấn bả vai kêu cô ấy ngồi xuống. “Đã có đủ người rồi, nếu như em cảm thấy nhàm chán thì bật tivi lên xem nhé.”
Trần Thi Hàm có chút ngượng ngùng: “Mọi người đều bận rộn, em lại không làm gì cả thì ngại lắm.”
Lâm Tử Lạp cười cười, nói: “Chúng ta đều là người một nhà mà.” Nói xong cô liền đi ra khỏi phòng khách, Tần Nhã cũng đi theo phía sau. Lâm Tử Lạp nắm lấy tay Tần Nhã, hỏi: “Em không sao chứ?”
Tần Nhã lắc lắc đầu: “Em không sao.”
Lâm Tử Lạp thở dài một hơi, trong lòng cô, người mà cô lo lắng nhất chính là Tần Nhã.
Mặc dù vừa rồi Tần Nhã che giấu vẻ mất mát ánh mắt kia rất tốt thế nhưng cuối cùng vẫn bị cô nhìn thấy.
Nhìn thấy hai người bước vào phòng bếp, vú Vu nói: “Một mình tôi làm là được rồi mà.”
“Một mình vú làm thì đến bao giờ mới làm xong chứ. Nhiều người làm sẽ nhanh hơn mà.” Tần Nhã nói, cô ấy huých vai Lâm Tử Lạp: “Không phải là chị cố ý đúng không?”
Dù
Lâm Tử Lạp liếc nhìn cô ấy: “Sao lại có cảm giác em đang coi chị như trò cười là sao nhỉ?”
“Chính em đã là một trò cười rồi, còn coi ai là trò cười chứ.” Tần Nhã nói xong liền đi tới trước mặt vú Vu: “Để tôi thái rau cho.”
Vú Vu nói: “Được, thế để tôi đi rửa rau.”
Lâm Tử Lạp nói: “Tôi xào rau.”
Ba người bắt tay vào làm công nhận cũng nhanh, chẳng mấy chốc mà đã chuẩn bị xong hết rồi. Trang Kha Nguyệt cũng đã đưa em bé về. Văn Hiểu Tịch đón đứa bé từ tay Trình Dục Ôn, anh ấy phát hiện đứa bé này rất giống với Lâm Tử Lạp.
“Bà nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi rót cho bà ly nước.” Trình Dục Ôn nói với Trang Kha Nguyệt.
Trang Kha Nguyệt bước tới, nói: “Sao có thể để ông đi lấy được, tôi tự mình đi lấy là được rồi. Nếu nói mệt thì người mệt cũng là ông mới phải, ông bế em bé suốt còn gì.”
Trang Kha Nguyệt rót một ly nước sau đó đưa cho ông ấy.
Trình Dục Ôn bật cười.
Vú Vu từ trong bếp hô vọng ra: “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Đồ ăn được bưng lên, mọi người đều đã ngồi vào bàn.
Trang Kha Nguyệt hỏi, Tông Khải Phong lại không có ở nhà à?
Dạo thời gian gần đây ông thường không có ở nhà, nói là ra ngoài gặp mặt bạn bè.
Vừa nhắc tới Tông Khải Phong, nụ cười trên gương mặt Lâm Tử Lạp liền trở nên gượng gạo. Nhưng đang ở trước mặt khách, cô vẫn phải cố gượng cười.
“Lớn tuổi rồi thì ra ngoài gặp mặt bạn bè cũng tốt mà, hai đứa trẻ cũng đã đi học hết rồi, ở nhà nhiều quá cũng buồn.” Trần Thi Hàm nói.
Trước kia Lâm Tử Lạp cũng nghĩ như thế. Trình Dục Tú không còn nữa, ông cũng rất cô đơn, ra ngoài gặp mặt bạn bè cũng khá tốt. Phận làm con cháu cũng chỉ có thể chăm sóc cho đời sống vật chất, còn đời sống tinh thần nhất định phải là nửa kia.