Chương 151:
Cô không biết, nhưng điều duy nhất cô có thể khẳng định là Hà Khiếu Ninh tuyệt không có ý tốt, nói cho cô biết chân tướng.
Có lẽ ban đầu cô ta đã nói dối, chỉ để dụ dỗ con mồi là cô.
Cô từ từ xoay người nhìn Hà Khiếu Ninh: “Đừng hoang phí tâm tư, tôi sẽ không mắc lừa đâu, cũng sẽ không tin tưởng cô.”
Hà Khiếu Ninh cũng không vì lời nói của Lâm Tử Lạp mà tức giận, còn rất vui vẻ cười một tiếng: “Tôi từng ngu ngốc rất nhiều lần, thất bại cũng nhiều lần, nhưng tôi không thể thất bại mãi, tôi nhất định phải thành công một lần.”
Lâm Tử Lạp lạnh giọng: “Người đang làm trời đang nhìn, những chuyện trái với đức vĩnh viễn sẽ không thành công.”
“Tôi có thù với cô sao?” Hà Khiếu Ninh cười nhạt: “Nhưng cô lại cướp người đàn ông của tôi, sao tôi có thể không hận cô?”
Lâm Tử Lạp không biết nói gì, duyên phận với Tông Triển Bạch cũng chỉ là hôn ước thuở nhỏ..
Dù sau này cô kết hôn với Tông Triển Bạch cũng chưa từng nghĩ đến việc phá hoại tình cảm của Tông Triển Bạch.
Là cô ta hết lần này đến lần khác hại cô.
“Tự cô hại cô thành bây giờ, nếu như cô đủ tin tưởng vào tình cảm của hai người, cần gì phải quan tâm đến sự tồn tại của tôi?”
Lời nói của Lâm Tử Lạp đâm trúng chỗ đau của Hà Khiếu Ninh, giữa bọn họ đến cả tình cảm còn không có, lấy đâu ra tín nhiệm?
Tông Triển Bạch thừa nhận thân phận của cô ta, còn không phải là tình cảm của đêm hôm đó?
Mà đêm hôm đó lại là người phụ nữ này!
“Lâm Tử Lạp, chúng ta đi xem thử, chỉ cần tôi sống, tôi cũng sẽ không để cô được sống tốt!” Hà Khiếu Ninh rốt cuộc không cười nổi.
Mặt mũi dữ dằn đáng sợ.
Lâm Tử Lạp cười nhẹ.
Dâu phải bây giờ Hà Khiếu Ninh mới có ý tưởng này, ngay từ khi Tông Triển Bạch kết hôn với cô, cô ta đã muốn cô chết đi.
Trở lại gian phòng, trên bàn để hai vỏ chai rượu, lúc cô đi vào phòng vệ sinh, ba người bọn họ dường như uống rất nhiều rượu.
“Chị dâu, chị đến đây, tụi em mời chị một ly.”
Thấy Lâm Tử Lạp đi tới, Tô Trạm cầm rượu đứng lên.
Anh ta có uống rượu cũng không hề lộ ra mặt, sắc mặt không đỏ, chỉ là lúc nói phả ra mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống say rồi.” Lâm Tử Lạp ngồi xuống, lần này không ngồi cạnh Tông Triển Bạch.
Lúc tới, tay của cô vẫn luôn bị Tông Triển Bạch siết chặt, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh anh.
Nhưng sau khi nghe thấy vài câu của Hà Khiếu Ninh, cô thật sự đã bị rung động.
Hà Khiếu Ninh đã từng ở bên anh, dù có làm sai thế nào, sao có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó nàng?
Sự trong sạch cả một người phụ nữ dù sao cũng rất quan trọng.
Bây
Nếu như anh chán ghét cô, không còn cảm giác mới lạ với cô thì sao?
Có phải cũng sẽ đối xử với cô như vậy hay không?
Lâm Tử Lạp không dám nghĩ nhiều hơn, chỉ cảm thấy máu huyết cả người lạnh lẽo dần.
Tại sao lòng người lại tàn nhẫn như vậy.
Tô Trạm sửng sốt, luôn cảm thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, lúc Lâm Tử Lạp thì bỗng thay đổi.
Rất nhanh anh ta đã phát hiện ra kì lạ ở chỗ nào, mặc dù lúc đến đây Lâm Tử Lạp cũng không vui, nhưng quan hệ với Tông Triển Bạch cũng rất thân mật.
Từ khi Lâm Tử Lạp đi ra ngoài trở lại thì bỗng nhiên thay đổi, cô không ngồi bên cạnh Tông Triển Bạch, sắc mặt cũng không được tốt.
Có gì không đúng sao?
Tô Trạm mơ hồ.
Ánh mắt của Tông Triển Bạch cũng trầm xuống, dĩ nhiên cảm thấy Lâm Tử Lạp bỗng nhiên có biểu hiện không đúng.
Tô Trạm không dám nói bậy bạ, bầu không khí này thật sự ngột ngạt.
Anh ta lặng lẽ ngồi về vị trí, vốn dĩ còn muốn làm loạn để cho Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp cùng uống rượu giao bôi, nhưng lần này cũng không dám nói gì, giống như người vô hình, núp ở bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên.
Tông Triển Bạch bưng ly rượu bên cạnh lên, há mồm ngậm lấy miệng ly, hương vị cay tê ngập vào đầu lưỡi, quấn lấy hàm răng, anh mở miệng, phong độ nhẹ nhàng: “Hôm nay giải tán ở đây.”
Anh đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn rồi đứng lên, lúc đi ngang qua người Lâm Tử Lạp đưa tay ra: “Chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Tử Lạp đứng lên, cũng không đặt tay vào trong tay anh.
Tô Trạm đứng sau lưng giơ ngón tay cái với Lâm Tử Lạp, ngay cả để chút mặt mũi cho Tông Triển Bạch cũng không có, ngầu thật đó!
Anh phải nhấn một nút like cho người phụ nữ dám không nể mặt Tông Triển Bạch!
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn Tô Trạm đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Tô Trạm bị dọa sợ giật mình một cái, vội vàng giải thích: “Tôi chưa nhìn thấy gì hết, tôi là người mù.”
Anh ta che mắt.
Tông Triển Bạch cười nhạo.
Đến khi Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp rời đi, Tô Trạm mới dám buông tay ra.