“Vì sao anh luôn thích nói mấy lời như vậy, lần trước cũng thế.”
“Về sau tôi sẽ không nói như vậy nữa, tôi cam đoan, đây là lần cuối cùng?” Anh ta cười: “Có cần tôi phải thề không?”
Tông Ngôn Hi nói: “Chuyên tâm lái xe đi.”
Cô cũng không có thật sự tức giận.
Cố Hiềm cười cười lái xe rời đi.
Nghĩ đến tình huống hiện tại của cô, ý cười trên mặt anh ta cũng biến mất, anh ta hỏi: “Người như Lăng Vi dám hại người như vậy, cũng quá nguy hiểm rồi, cô định làm gì?”
“Dựa vào tình huống.” Trong lòng cô cũng đã có dự định.
Cô Hiềm nói: “Tôi sẽ tìm cho cô hai vệ sĩ, bí mật đi theo bảo vệ cô.”
“Khi cần đến thì có mặt.” Dù sao cô cũng cần đề phòng Lăng Vi, để phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Dù sao lần sau cũng không thể may mắn như vậy nữa?
Như lần trước được cứu.
Rất nhanh xe đã dừng lại, Cố Hiềm đẩy cửa xe bước xuống, đến mở cửa xe của Tông Ngôn Hi ở phía sau: “Chúng ta đã đến.”
Tông Ngôn Hi khom người xuống nhìn nơi này, trông giống như một căn nhà riêng.
“Cô đi theo tôi.” Đây cũng là lần đầu Cố Hiềm đến đây, trong lòng thấp thỏm không yên, dù gì anh ta cũng không biết rõ đối phương là người thế nào.
Chỉ điều tra được rằng gã thường xuyên xuất hiện ở khu vực này.
Tông Ngôn Hi gật đầu.
Cô không ngốc, sẽ không tùy tiện ép bản thân làm việc mà mình không thể kiểm soát được, cô gắng sức giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Cố Hiềm tiến đến gõ cửa.
Một lúc sau cánh cửa mở ra, một người đàn ông với vết sẹo trên mặt, miệng đang phì phèo điếu thuốc nhìn người đứng trước cửa nhả ra một ngụm khói trắng: “Mấy người tìm ai?”
“Tìm đại ca của các anh.” Cố Hiềm đáp.
Gã mặt sẹo nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện thấy sau lưng anh ta có người khác nữa, ngó ra liếc nhìn phía sau: “Còn cô em này thì sao?”
Cố Hiềm chắn trước Tông Ngôn Hi: “Chúng tôi muốn gặp đại ca của các anh.”
“Đại ca của bọn tôi có
Cố Hiềm cứng họng, đâu thể nói là đã điều tra họ được?
Rõ ràng là không ổn.
Chắc chắn sẽ khiến bọn họ sinh nghi, cảm thấy hai người không có ý định tốt đẹp, mấy kẻ dân xã hội khi đã liều mạng thì rất đáng sợ.
“Tôi là bạn của Lăng Vi, cô ta giới thiệu tôi tới.” Tông Ngôn Hi đột nhiên bước ra nói.
Hôm đó, cô trông thấy Lăng Vi bàn chuyện làm ăn với người đàn ông đó, chắc có lẽ anh ta nhận mấy việc phạm pháp kiểu này để kiếm sống.
Lăng Vi tìm đến họ không chỉ một lần, chắc chắn sẽ biết cô ta.
Quả nhiên, nghe đến tên của Lăng Vi, gã mặt sẹo bèn hỏi: “Cô được cô Lăng giới thiệu đến?”
“Phải, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với đại ca của các anh.” Tông Ngôn Hi đáp.
Gã mặt sẹo ném điếu thuốc trong tay đi, giẫm chân lên, mở cửa và nói: “Vào đi!”
Cố Hiềm đi đằng trước, Tông Ngôn Hi theo sau anh ta.
Căn phòng hơi bừa bộn, nhưng không gian bên trong khá rộng, có mấy người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân, ngả nửa người trên ghế sofa, chơi điện thoại, nghe thấy có người vào cũng chỉ ngước lên nhìn thoáng qua rồi tiếp tục chơi.
Trên bàn trà có mấy hộp cơm đã ăn hết và đống lon bia đặt ngổn ngang vẫn chưa thu dọn. Xem ra bàn trà không dùng để uống trà mà là để uống bia.
“Hai người đợi một lát, tôi đi gọi đại ca.” Gã mặt sẹo đưa mắt nhìn đám anh em ngồi trên ghế sofa: “Có khách đến, chúng mày chỉnh đốn lại đi.”
Mấy người kia chỉ cựa quậy, không có thay đổi gì lớn, rõ ràng không hề bận tâm, rất tùy tiện theo ý mình.