Lăng Vi bị ném ngã, xô ngã chiếc ghế phía sau cô ta. Viên cảnh sát canh gác thấy tiếng động liền đẩy cửa vào: “Chuyện gì vậy…”
Nam Thành vội vàng đi tới, mỉm cười nói: “Không sao.”
“Kẻ tình nghi không thể xảy ra việc gì.” Viên cảnh sát nhìn vào phòng. Bởi vì người đàn bà chưa bị xét xử nên cô ta không thể chết vì không có lý do.
“Tôi biết rồi! Anh cứ yên tâm, sẽ không làm khó anh đâu.” Nam Thành đi ra ngoài đóng cửa lại. Anh ta nhìn với cảnh sát nói: “Tổng giám đốc Giang vừa hỏi cô ta một chuyện.”
Trong phòng, Giang Mạt Hàn bước đến chỗ Lăng Vi. Anh ngồi xổm xuống. Cô ta nắm chặt tay, thân thể đau đớn khiến cô co rút lại rồi cố gắng làm cho anh bối rối: “Mạt Hàn, cô ấy là kẻ thù của anh, cô ấy chết rồi. Cô ấy chỉ là đền tội với mẹ anh thôi. Cô ta đáng chết mà tại sao anh lại thích? Anh sợ mẹ không yên khi ở dưới lòng đất sao? “
“Câm miệng!” Giang Mạt Hàn tức giận đến mức nhéo thật chặt cằm cô ta: “Lăng Vi! Giết người thì phải đền mạng nên cô phải chết!
Nghe thấy từ chết, cuối cùng Lăng Vi cũng sợ hãi. Trước đây, chỉ cần cô nhắc đến mẹ anh, anh sẽ mất bình tĩnh và bị lời nói của cô ảnh hưởng.
Lần này, dường như cô ta không thể chạm vào anh ấy nữa.
Anh ấy thực sự tức giận?
Chỉ vì Tông Ngôn Hi?
“Cô ấy chết rồi!” Lăng Vi nói trong đau đớn. Trái tim cố ta như sắp bị xé nát: “Tôi yêu anh rất nhiều!Trái tim tôi dành riêng cho anh! Sao anh không nhìn thấy? Tại sao trong mắt anh chỉ có người phụ nữ giết mẹ anh? Anh có bị mù không?”
“Đúng vậy, tôi đã bị che mờ mắt rồi! Tôi đã hối hận bao nhiêu lần và bây giờ tôi không muốn cái gì hết mà chỉ muốn cô ấy ở bên cạnh tôi!”
Anh nhớ cô đến phát điên, muốn cô ở bên anh, nép vào vòng tay anh và nói rằng anh yêu cô.
Nụ cười của cô ấy thật dịu dàng.
Nhưng anh ấy không thể nhìn thấy nó nữa và đã mất đi vĩnh viễn.
“Lăng Vi! Tôi nhất định sẽ cho cô chôn cùng cô ấy!” Nói xong anh đứng lên.
Lăng Vi hoảng sợ, nắm lấy ống quần của anh: “Mạt Hàn! Cô ấy là kẻ thù của anh…”
Cô ta
Cửa mở, Nam Thành nhìn thấy anh đi ra liền nói: “Tổng giám đốc Giang.”
Anh lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Nam Thành gật đầu rồi liếc nhìn vào trong phòng. Lúc này, Lăng Vi đang nằm trên mặt đất mà hướng về cửa kêu to: “Giang Mạt Hàn!”
Nam Thành thở một hơi dài và rời đi cùng với Giang Mạt Hàn.
Lăng Vi không cam tâm, cô ta cố gắng yêu anh ấy như vậy, còn một lòng một dạ vì anh ấy, mà cuối cùng lại có một kết quả như vậy, cô ta không cam tâm!
“Giang Mạt Hàn, anh có bao giờ thích tôi một chút nào không? Dù chỉ là một chút thôi tôi có chết cũng sẽ cam tâm tình nguyện.”
Giang Mạt Hàn khựng bước chân lại, anh ấy quay đầu nhìn sang cô ta và nói rất chắc chắn: “Tôi chưa từng yêu cô, chưa từng thích cô một chút nào cả.”
Ngay cả nửa phần cảm tình tốt cũng chưa từng có.
Đôi tay của Lăng Vi vo lại thành nắm đấm và đập mạnh xuống đất: “Không thể nào! Không thể nào, anh chắc chắn, chắc chắn đã từng thích em!”
Giang Mạt Hàn không buồn quan tâm đến cô ta, anh ấy cứ thế mà quay người rời đi.
“Giang Mạt Hàn!”
Lăng Vi ở phía đằng sau cũng không cam tâm mà nói: “Tôi yêu anh, tôi thích anh, tôi có thể chết đi vì anh. Tại sao anh lại nhẫn tâm với tôi như vậy? Tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy?”
Giang Mạt Hàn lại khựng bước chân lại, sau đó quay người đi về phía chỗ của cô ta hai bước: “Cô nói cô có thể chết vì tôi? Vậy thì cô chết đi, đừng để cho cô ấy một mình ở dưới lòng đấy cô đơn.”
Lăng Vi hoàn toàn ngây cả người ra rồi.
Anh ấy, anh ấy vừa mới bắt cô ta chết đi sao?
“Sao không đồng ý nữa rồi?” Giang Mạt Hàn cười lạnh lùng: “Cái yêu của cô là chỉ để ở trong miệng thôi sao?”