Chương 159:
Dục Tú thì không ngồi yên được: “Đứa trẻ ở đâu? Tôi muốn đi xem một chút.”
“Bà trước tiên đừng vội.” Tông Khải Phong ấn vai Dục Tú lại.
“Tôi sao không vội được chứ? Nó cũng ba mươi mấy tuổi rồi, bây giờ có con, tôi có thể không kích động được sao?” Dục Tú lúc này cũng quên mất, bà ấy chỉ là một người mẹ kế.
Tông Khải Phong nghĩ đến những nhẫn nhịn và khổ tâm suốt bao năm qua của bà ấy, liền bảo vú Vu đi đưa Lâm Tinh Tuyệt đến đây.
Cầu thang ở phía sau phòng khách, bà ấy vừa bước xuống không để ý có đứa trẻ trong phòng khách, chỉ nghe thấy họ đang nói cái gì đó sinh đôi.
Rất nhanh sau đó vú Vu đã ôm Lâm Tinh Tuyệt bước vào.
Dục Tú đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, cơ thể lảo đảo loạng choạng nhưng ánh mắt nhanh chóng nhìn vào cậu nhóc trong lòng vú Vu.
Mũi cao nhỏ, trán đầy đặn, đôi mắt to sáng, đây nghiễm nhiên chính là dáng vẻ của Tông Triển Bạch lúc nhỏ.
Bà ấy lảo đảo bước đến trước mặt vú Vu, tay run rẩy, chạm vào khuôn mặt tròn xoe của Lâm Tinh Tuyệt, bà ấy muốn nói gì đó nhưng bên trong cơ thể như bị ai đó cắt xé, đau đớn.
“Con tên là gì?” Giọng nói bà ấy khàn khàn khác thường.
“Lâm Tinh Tuyệt.”
“Lâm Tinh Tuyệt?” Dục Tú quay đầu nhìn về phía Tông Khải Phong, chuyện gì vậy?
Sao lại họ Lâm chứ?
“Đứa bé này không phải vẫn luôn sống cùng cô Lâm sao, cô ấy với cậu chủ cũng đã ly hôn rồi, cho nên đứa bé này mới theo họ của cô ấy.” Vú Vu giải thích.
Dục Tú hiểu ra.
Chỉ là việc làm xét nghiệm ADN vừa nãy nói không cần thiết, đây chính là con của Tông Triển Bạch, nhìn xem khuôn mặt tròn xoe này, đôi mắt này.
“Gọi nó trở về một chuyến đi.” Dục Tú nén lại những cảm xúc hỗn độn, đưa tay ra ôm lấy Lâm Tinh Tuyệt: “Để bà bế.”
Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt, hỏi: “Bà là bà nội của con sao?”
Trái tim Dục Tú như thể đang bị một con dao cùn cắt xé, toàn thân run rẩy.
“Phải, bà ấy là bà nội của con.” Tông Khải Phong thay bà ấy trả lời.
Ông ấy bước đến dìu cơ thể đang không ngừng run rẩy của Dục Tú, kiên định nói: “Bà chính là bà nội của thằng bé.”
Dục Tú ngã vào lòng ông ấy, lặng lẽ khóc.
Hoặc có lẽ là do bệnh tật, nên ý chí cũng trở nên yếu đuối.
“Ông gọi nó về đi.” Dục Tú trong lòng ông ấy buồn rầu khóc.
Tông Khải Phong cân nhắc đến tình hình hiện tại, cảm thấy lời vú Vu nói rất có lý, Lâm Tử Lạp đối với Tông Triển Bạch trong lòng còn nhiều vướng mắc, cô không chịu thừa nhận đứa bé này là con của Tông Triển Bạch thì phải làm sao?
Cho nên bây giờ vẫn là cần có được bằng chứng trước, đến lúc đó cô sẽ không còn đường để phản bác.
“Đừng vội quá, bản thân nó e là bây giờ vẫn mù tịt chưa biết gì.”
“Vậy phải làm
Đứa trẻ này rõ ràng là con của Tông Triển Bạch, là máu của của nhà họ Tông.
Tông Khải Phong thở dài, vỗ nhẹ vào lưng bà ấy: “Tôi sẽ có cách, đừng lo.”
Dục Tú trong lòng thấy yên tâm hơn: “Vậy giữ đứa bé này ở lại đây chứ.”
“Việc này khả năng là không được.”
Tông Khải Phong vẫn chưa trả lời bà ấy, thì vú Vu đã mở miệng trước, bà ấy mượn cớ là đưa cậu nhóc ra ngoài, giấu tất cả mọi người, chưa có chứng cứ thì không thể giữ đứa bé này ở lại đây được.
“Vú Vu bà về trước đi, một chút nữa tôi sẽ kêu chú Phùng đến biệt thự một chuyến.” Tông Khải Phong đã có chủ ý.
Đầu tiên sẽ đến biệt thự lấy mẫu tóc của Tông Triển Bạch và đứa bé hoặc là bàn chải đánh răng cũng như những thứ tương tự mà hai người sử dụng, đi làm xét nghiệm ADN rồi tính tiếp.
Đợi đến lúc có bằng chứng rồi, ai cũng không thể chối bỏ được.
“Được.” Vú Vu gật đầu.”
Ra khỏi nhà họ Tông, vú Vu nhìn Lâm Tinh Tuyệt ở trong lòng: “Chúng ta đi siêu thị, việc đến đó ngày hôm nay, con không được nói cho mami và bà ngoại nghe biết chưa?”
Bà ấy mượn cớ là đi siêu thị để ra ngoài, nếu chút nữa không mua gì mang về, thì Trang Kha Nguyệt nhất định sẽ sinh nghi ngờ.
Hơn nữa việc này còn chưa có kết quả, nếu như để Trang Kha Nguyệt và Lâm Tử Lạp biết, việc xét nghiệm bị cản trở, thì chuyện này cũng không biết đến bao giờ mới có thể được làm sáng tỏ.
Tuy họ tránh cậu nhóc để bàn luận về việc làm xét nghiệm, nhưng Lâm Tinh Tuyệt vẫn cảm nhận được, điều này khiến cậu nhóc có chút không thoải mái.
Cậu nhóc mím chặt môi: “Họ nghi ngờ con sao?”
Vú Vu liền lập tức lắc đầu: “Không có.”
Lâm Tinh Tuyệt mỉm cười, tỏ ra biểu cảm không tin.
Vú Vu giải thích: “Mami con không nói thân phận của con ra cho ba con biết, chắc chắn là đang giận ba con, cho nên chúng ta phải đưa ra được bằng chứng, để cô ấy tâm phục khẩu phục, phải không nào?”
Dường như rất có lý, Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Không biết là mami biết rồi, có tức giận hay không.”
“Vậy con có muốn mami và ba con làm hòa không, một nhà bốn người cùng sống với nhau?” Vú Vu hỏi cậu nhóc.
Muốn.
Mấy ngày này nụ cười trên gương mặt của em gái đều vui vẻ hơn trước.
Cậu nhóc muốn có một gia đình, gia đình đó sẽ có mami, ba, ông bà nội, đó là một gia đình hoàn chỉnh.
Vú Vu cười, biết trong lòng cậu nhóc đang nghĩ gì.