Tuy rằng không nhìn rõ được vẻ mặt của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô thông qua màn hình máy tính.
Trái tim anh trong phút chốc như bị bóp chặt, lúc đó anh không cảm thấy thế nào cả, nhưng một năm sau xem lại cảnh tượng này trái tim anh vừa nghẹn vừa đau.
Tận mắt nhìn thấy cô bị đưa đi so với chỉ nghe kể lại quá trình cô bị hại, cảm giác không hề giống nhau.
Sự hoảng sợ, căm hận, sự tuyệt vọng và sợ hãi của cô anh đều có thể nhìn rõ ràng thông qua màn hình máy tính.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, đột nhiên anh đứng phắt dậy, hai tay hất đổ hết những đồ vật được bày ở trên bàn làm chúng rơi loảng xoảng xuống đất.
Thư ký nghe thấy tiếng động liền mở cửa chạy vào, nhìn thấy một đống hỗn độn dưới đất thì sợ hãi đứng sững sờ ở cửa, không dám động đậy.
Anh trầm giọng quát: “Ra ngoài!”
Thư ký lập tức lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Giang Mạt Hàn ôm lấy ngực trái ngồi trở lại trên ghế, nơi đó giống như thiếu mất một mảnh ghép, trống rỗng đến đau đớn.
Anh ngồi một mình ở đó rất lâu mới cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại nội bộ, bảo thư ký gọi Nam Thành đến.
Không bao lâu sau Nam Thành liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Giang.”
“Nam Thành.”
Giang Mạt Hàn ngẩng đầu: “Giúp tôi hẹn một người.”
Nam Thành gật đầu: “Anh muốn gặp ai?”
“Đội trưởng của đồn cảnh sát.”
“… Vâng.” Nam Thành do dự một lúc, bởi vì anh ta đã biết vì sao Giang Mạt Hàn muốn Lăng Vi chết.
Vì Tông Ngôn Hi đã bị chính Lăng Vi hại chết.
Anh ta biết được chuyện này từ miệng của Lý Thành Kiệt, bời vì hành động của Giang Mạt Hàn vượt quá dự liệu của anh ta.
Cho nên ngày hôm qua sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta liền đi tìm Lý Thành Kiệt.
“Bà chủ cũng đã chết rồi, chi bằng cho Lăng Vi một cơ hội…”
Giang Mạt Hàn quắc mắt, lạnh giọng hỏi: “Cô ta đã giết người
Hơn nữa người cô ta giết chính là Tông Ngôn Hi, nếu như là người khác thì có lẽ anh còn suy nghĩ lại.
Nhưng Tông Ngôn Hi không phải là người khác.
“Cô ta, nhất định phải chết!”
Giọng nói của anh u ám và lạnh lẽo, không hề có chút độ ấm nào, càng không có bất kỳ chút tình người nào.
Nam Thành nhẹ cụp mắt: “Vâng, tôi đi làm ngay.”
Bốn giờ chiều, Quan Kình xuất hiện tại đồn cảnh sát, chính là vì vụ án của Lăng Vi.
Bây giờ chứng cứ đã xác thực, nhân chứng vật chứng đều có đủ, đội trưởng hiện tại là người do Thẩm Bồi Xuyên đề cử, biết Quan Kình và Thẩm Bồi Xuyên có quan hệ, cho nên rất gần gũi.
“Tôi sẽ cố hết sức xét xử vụ án này trong vòng một tuần, với tội cố ý giết người và chưa thực hiện được hành vi cố ý giết người thì cho cô ta ngồi tù cả đời cũng không thành vấn đề, tôi sẽ không để cho cô ta ở trong đó được nhẹ nhàng đâu.”
Quan Kình gật đầu: “Chuyện này phải làm anh tốn sức rồi.”
“Không cần khách sáo với tôi.” Anh ta là người của Thẩm Bồi Xuyên, đương nhiên cũng biết rằng Thẩm Bồi Xuyên có mối quan hệ gần gũi với ai.
“Đúng rồi, chủ tịch Mạt Hàn của tập đoàn Hằng Khang muốn gặp tôi, Lăng Vi này trước nay luôn ở công ty của anh ta, hai người hình như cũng không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường, bây giờ muốn gặp tôi e là muốn cứu người.
“Anh đồng ý gặp chưa?” Quan Kình hỏi.
“Tôi vẫn chưa trả lời.”
“Gặp đi.” Quan Kình nhìn đội trưởng Ngô: “Chỉ cần anh không đồng ý là được rồi, còn nữa, gặp mặt ở đâu thì gửi địa chỉ cho tôi.”