Chương 161:
Lâm Tử Lạp nói một cách qua loa: “Sắp rồi.”
“Cậu nhanh một chút đi, đã có người tới rồi đó, hôm nay cậu là nhân vật quan trọng.” Cửa hàng sau này đều do cô quản lý.
Hôm nay cô là nhân vật chính.
Đương nhiên phải tạo được mối quan hệ tốt với những người đến tham dự ngày hôm nay.
Lâm Tử Lạp liếc nhìn đồng hồ, cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, cô liền cởi quần áo trên người ra, mặc bộ lễ phục đó lên.
Cô không trang điểm, nhưng làn da trắng mịn không tì vết, cô búi tóc một cách tùy ý, thả một lọn tóc bên tai, làm tăng thêm phần nữ tính.
Màu hồng ngây thơ, dịu dàng thuần khiết, giống như một em bé mới bước đến thế giới này, không thông thạo thế giới, nhu mì đáng yêu, đây cũng là lý do tại sao cô sử dụng màu sắc này để làm bộ trang phục “First”.
Nó đại diện cho thanh xuân.
Cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ mặc bộ trang phục này lên người mình.
Nhìn bản thân mình trong gương, cô ngẩn ngơ mất một giây.
Cốc cốc.
“Lâm à mau ra nhanh đi, có người đến rồi.”
“Được.” Lâm Tử Lạp mở cửa ra, Allen đứng ngoài cửa, lúc thấy dáng vẻ của Lâm Tử Lạp, không thể không cất lời: “Lâm, cậu cũng đẹp quá rồi.”
Lâm Tử Lạp nhìn cô ấy một cái: “Mình trước đó rất xấu sao?”
“Không có.” Ánh mắt Allen lúc này đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt xanh nhạt của cô ấy ẩn giấu sự kinh ngạc.
Allen là người nước A chính gốc, nhưng cô ấy lúc đi học đã học tiếng nước Z, đây cũng là lý do tại sao bà William để cô ấy đến đây giúp cô.
Cô ấy ngôn ngữ giao tiếp thuận tiện.
Bây giờ trong cửa hàng thêm cô ấy là có ba nhà thiết kế, Tần Nhã tuy bây giờ cũng có thể một mình đảm đương, một cửa hàng ba người họ cũng có chút dồn nén, trước mắt sẽ tuyển một người đứng quầy, một người phục vụ, hai thợ may, sau đó khả năng là vẫn cần tuyển thêm người.
Lâm Tử Lạp trở lại chủ đề chính: “Đi thôi.”
“Được.” Allen theo bên cạnh Lâm Tử Lạp: “Mình vừa mới thấy có người đến, đều là trai đẹp.”
Hửm?”
Allen bĩu môi: “Đừng nói với mình là cậu không biết.”
Lâm Tử Lạp quả thật không biết, cho đến khi nhìn thấy những người trong khu, Lâm Tử Lạp mới biết là ai.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên.
“Cái này do ai thiết kế?” Tô Trạm đứng trước một chiếc váy đầm dài trước mặt, phía dưới rõ ràng được ký tên, nhưng anh ta vẫn cố ý làm như không nhìn thấy, còn hỏi Tần Nhã.
“Tôi.” Nếu như không biết là người này giàu có không dễ
“Ồ.” Tô Trạm ồ lên một tiếng, còn cố ý kéo dài giọng nói ra, làm cho người nghe cũng không thoải mái, Tần Nhã cố gắng nhẫn nhịn: “Anh còn có vấn đề gì không? Nếu không thì cứ việc xem, tôi còn nhiều việc.”
“Có.” Tô Trạm cầm lên cái dây của váy: “Cảm hứng thiết kế của cô là gì? Sao dây váy lại có thể nhỏ như vậy, muốn để cho dễ cởi, hay là muốn để lộ da thịt?”
Sắc mặt của Tần Nhã lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn trừng nhìn anh ta.
Lạnh lùng nói: “Anh đến đây để quấy rối phá cửa hàng sao? !”
“Không hề, không hề, tôi chỉ tò mò mà thôi.” Tô Trạm cong môi cười: “Phá cửa tiệm? Chẳng lẽ tôi lại chán sống sao?”
Đây chính là cửa hàng của Lâm Tử Lạp.
Mà Lâm Tử Lạp là ai?
Bây giờ Tông Triển Bạch mà tức giận, anh ta cũng không có lá gan đó.
“Nếu như anh thích thì có thể mua, tôi sẽ nói cho anh biết nguồn cảm hứng của tôi, thấy thế nào?”
“Tôi cũng không có bạn gái, tôi mua để làm gì?” Tô Trạm chu miệng.
Tần Nhã cười, khóe miệng cong nhẹ nhàng, có chút đáng yêu: “Nếu như anh hứng thú, có thể mua về mặc.”
Tô Trạm: “…”
Phụt!
Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.
“Nghe hay đó, để cho anh ấy mặc, tôi nói cho anh biết, hàng này có giá tốt.” Thẩm Bồi Xuyên nhân cơ hội trêu chọc anh ấy.
Tô Trạm trừng mắt nhìn: “Cậu bớt nói một câu thì sẽ chết hả?”
“Đúng vậy, anh đang nhìn cái gì?”
Thẩm Bồi Xuyên phát hiện sắc mặt của Tô Trạm có chút thay đổi.
Anh ta dựa theo ánh mắt của Tô Trạm nhìn sang, đã thấy Dục Tú đi từ cửa vào.
Là anh em tốt của Tông Triển Bạch, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều biết bà Dục Tú, mẹ kế của Tông Triển Bạch.
Bởi vì người phụ nữ này, Tông Triển Bạch rời khỏi nhà từ sớm, ở bên ngoài một mình.
Bởi vì bà ấy, quan hệ của Tông Triển Bạch và Tông Khải Phong cũng trở nên rất đáng ngại.