Giang Hữu Khiêm cảm thấy không hiểu nổi bà ta: “Không uống đổ đi rất tiếc à?”
Khâu Minh Diễm cười nói: “Con uống một mình không tốt, đừng uống.”
Nói xong bà ta giật lấy chén rượu.
Giang Hữu Khiêm không rõ hành động như vậy của Khâu Minh Diễm là vì lẽ gì, nhưng Giang Mạt Hàn vẫn luôn im lặng tựa hồ nhìn ra manh mối.
E rằng trong rượu có gì đó rồi? Nếu không phải sẽ không sợ hãi khi Giang Hữu Khiêm uống như vậy.
Trong lòng bỗng nhiên trở nên lạnh buốt.
Lần này gọi anh về chắc không phải muốn thật lòng thật dạ muốn xin lỗi, giải trừ hiềm khích lúc trước đâu?
Bọn họ lại muốn làm gì đây?
Anh giả bộ như không nhìn ra gì cả.
Giang Hữu Khiêm rầu rĩ không vui, cảm thấy tiếc chén rượu kia.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Khâu Minh Diễm một lần nữa ngồi vào ghế: “Rất lâu cả nhà không ăn chung như vậy.”
Giang Hữu Khiêm cảm khái: “Đúng vậy ạ, lần trước là lúc nào con cũng quên rồi.”
Quá lâu, lâu đến mức anh ta không nhớ rõ.
“Trước khi tới tôi đã ăn rồi, mấy người ăn đi.” Nói xong Giang Mạt Hàn điều khiển xe lăn rời khỏi bàn ăn, anh cũng không dám ăn đồ ăn trên bàn.
Giang Tuấn nhíu mày: “Mày muốn gì? Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, vất vả lắm mới có thể ngồi chung ăn với nhau, mày nhất thiết phải phá hỏng sao?”
“Ối giời, không ăn thì không ăn, không phải Mạt Hàn nói nó đã ăn rồi à.” Khâu Minh Diễm vội vàng đứng dậy tới vuốt lưng cho Giang Tuấn, vừa an ủi ông chồng vừa nói với Giang Mạt Hàn: “Mạt Hàn con đừng nóng giận, là bố đang quan tâm con, sợ con chưa ăn cơm, không có ác ý gì đâu.”
Giang Mạt Hàn nhìn gương mặt tức giận của Giang Tuấn, rõ ràng là đang tức giận chứ quan tâm cái gì?
Giang Hữu Khiêm cảm thấy sự việc phát triển không ổn, rõ ràng đang êm ấm tại sao lại giương cung bạt kiếm?
Anh ta đứng lên: “Con cũng không đói bụng.”
“Không ăn thì khỏi ăn!” Giang Tuấn buông đũa, điều khiển xe lăn vào nhà.
Khâu Minh Diễm trong lòng tức giận gần chết, cảm thấy Giang Tuấn không biết nhẫn nhịn là gì.
“Vào trong phòng tôi ngồi một chút, đợi lát
Giang Mạt Hàn không cự tuyệt.
Trong phòng của anh ta không khi nào sạch sẽ, hiện tại cũng vậy.
“Hơi lộn xộn.” Giang Hữu Khiêm ngượng ngùng cười khẽ, vội vàng nhặt lấy bảy tám chiếc áo quần quăng loạn nhét vào trong tủ.
Đóng lại cửa tủ, anh ta xoay người nhìn Giang Mạt Hàn: “Bố ông ấy nằm trên giường bệnh lâu nên tính cách nóng nảy, anh đừng để ý.”
Lòng đã sớm rét lạnh, anh biết Giang Tuấn là hạng người gì.
Anh sẽ không để ý.
“Cậu nên tìm một bạn gái.” Giang Mạt Hàn đổi chủ đề.
Giang Hữu Khiêm thoáng thấy xấu hổ, giống như một gã thanh niên đang thẹn thùng: “Chuyện đó, còn chưa tới lúc.”
“Đúng rồi, anh hai, chuyện của anh?” Giang Hữu Khiêm ngồi trên giường, rất nghiêm túc nhìn Giang Mạt Hàn: “Tôi thấy chị dâu rất yêu anh, hai người không đi đến cuối đường thật là đáng tiếc.”
Giang Mạt Hàn bỗng dưng nắm chặt thành xe, cực lực nhẫn nại cảm xúc đang dâng trào trong lòng: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Lúc trước kia khi chị ấy còn sống, tới tim tôi hỏi tôi anh thích gì, kỳ thật tôi không biết, chị ấy cảm thấy chúng ta sống chung với từ khi còn bé nên đoán chừng là tôi sẽ biết.” Giọng của Giang Hữu Khiêm nhỏ dần: “Mặc dù gia thế của chị ấy lớn nhưng không hề có vẻ kiêu ngạo, một cô gái tốt như vậy lại thế này thật đáng tiếc.”
“Tôi khát, rót cho tôi một ly nước.” Giang Mạt Hàn đẩy anh ta ra.
Giang Hữu Khiêm nói được.
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh của Giang Mạt Hàn chợt hiện lên thống khổ, anh ôm ngực, nơi đó đau nhói.