Hai người phụ nữ nắm tóc lẫn nhau, cùng nhau mở miệng chửi đối phương, nhất thời cũng quên luôn chuyện chính mà bản thân phải làm.
Giang Mạt Hàn lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Trải qua nửa tiếng, hai người đánh đã mệt rồi, trên mặt đều mang vết thương nhìn đối phương: “Chúng ta đến đây để làm gì?”
Khâu Minh Diễm lau lại mặt.
Lăng Vi không lên tiếng, đánh xong một trận, lúc này yên tĩnh đi nhiều.
Chuyện đến nước này Khâu Minh Diễm có muốn thoát khỏi, cũng không thoát được, quả quyết tự mình làm, lấy những giấy thỏa thuận cổ phần đã được chuẩn bị từ trước ra, để lên bàn: “Giang Mạt Hàn, sản nghiệp của nhà họ Giang không phải của một mình ngươi, cậu độc chiếm lâu như vậy cũng đủ rồi, bây giờ cậu ký tên, nhường công ty lại cho Hữu Khiêm, tôi còn để cậu bước ra ngoài bình thường, còn không…”
“Anh ấy là của tôi, bà không có tư cách xử lý!” Lăng Vi đi đến.
Khâu Minh Diễm ngước đầu: “Lăng Vi, cô có tin tôi gọi điện báo cảnh sát không, để cảnh sát đến bắt cô?”
“Hăm dọa tôi?” Lăng Vi mở to mắt, mặt mày dữ tợn.
“Không có, tôi cần cổ phần, cô cần người, đợi tôi lấy được cổ phần, thì người là của cô.” Lần này Khâu Minh Diễm không chống chọi với cô, người đã có tuổi, không phải đối thủ của cô, tình hình vừa rồi bà chịu thiệt cũng không ít.
Biết được là đánh không lại, cho dù không thích cách nói chuyện của cô, cũng không ra tay với cô nữa.
Đợi đến khi bà lấy được thỏa thuận nhượng cổ phần, mới báo cảnh sát, cũng không trễ.
Hiện tại bà không thèm tranh chấp với kẻ sắp chết.
“Vậy cũng còn được.” Lăng Vi ngồi xuống.
Khâu Minh Diễm cười thầm, nghĩ trong lòng, vẫn là gừng già cay hơn, đợi bà lấy được đồ bà muốn, mới dạy dỗ cô vẫn chưa muộn.
Khâu Minh Diễm sốt ruột nói: “Ký tên đi.”
Giang Mạt Hàn từ đầu đến cuối vẫn cái biểu cảm ấy, trong sự lạnh nhạt đó có chút u ám.
Không xen vào lời của Khâu Minh Diễm.
Bà không nhịn được mà nói: “Giang Mạt Hàn, cậu xem kĩ hoàn cảnh bây giờ của anh, tôi có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào! Cậu chết rồi, toàn bộ
Lăng Vi nhìn qua bên đây, giống như đang nói, sự sống chết của anh ấy bà không thể quyết định.
Giang Mạt Hàn không hành động gì chỉ nhìn Lăng Vi một cái, biết rõ, hai người bọn họ vì lợi ích nên hợp tác, một khi lợi ích bị thiệt hại sẽ không ai nhường ai.
Anh cố ý nói: “Vậy bà giết tôi đi.”
Khâu Minh Diễm giật mình đứng dậy.
Lăng Vi cũng đứng dậy theo: “Bà đụng một cái thử xem.”
Khâu Minh Diễm nhấn mạnh: “Chúng ta mới là một phe.”
“Nhưng lúc đầu cũng đã nói rồi, bà lấy tiền, tôi lấy người, cô dựa vào đâu mà đụng vào người của tôi?” Lăng Vi một bước cũng không nhường.
Khâu Minh Diễm kiềm chế cơn giận trong lòng, không được uy hiếp, bà nên làm cách nào để Giang Mạt Hàn kí tên đây?”
Mắt của Lăng Vi nhìn ra xung quanh, nghĩ ra một cách ác độc: “Bà biết bây giờ Giang Mạt Hàn sợ nhất là gì không?”
Khâu Minh Diễm hỏi: “Là gì?”
Lăng Vi cười: “Có một người, so với việc lấy mạng của anh ấy, còn có thể khiến anh ấy khuất phục.”
“Ai?”
“Tông Ngôn Hi.”
“Cô ấy không phải đã chết rồi sao?”
“Chưa chết, chính là người tên Lâm Huệ Tinh đó.”
Nhưng mà người phụ nữ đó có tác dụng gì.
“Nếu như tôi chết, tôi chắc chắn sẽ kéo theo cô ấy.” Lăng Vi nhìn Giang Mạt Hàn: “Tôi sống không thể chung giường với anh ấy, thì chết thì tôi phải chết chung với anh ấy, còn Tông Ngôn Hi, bây giờ anh ấy không muốn ký tên, đợi đến khi anh ấy chết, bà có thể dùng số tiền lớn tìm người dạy dỗ người phụ nữ đó.”