Thẩm Hâm Dao mím môi không nói gì cả.
Người đàn ông nhìn xung quanh, màu đỏ của sự vui mừng dường như kích thích thần kinh của người đàn ông, những người anh em đi theo hắn ta, kẻ thì bị bắt, còn hắn ta thì phải trốn chui trốn nhủi, thế nhưng người hại hắn ta thì lại ung dung tự tại, nhìn căn biệt thự này cũng không phải kiểu bình thường, chắc hẳn ông ta đã tìm được một cậu con rể rất tốt rồi.
“Anh muốn tiền sao? Tôi có thể cho anh, chỉ cần anh thả tôi ra.” Thẩm Hâm Dao cố giữ bình tĩnh và đàm phán với hắn ta.
Người đàn ông đó có vẻ khinh bỉ: “Tiền? Lúc tôi giàu có thể mua được cả cái thành phố đấy, bây giờ tiền đối với tôi là vô dụng, tôi có mạng lấy cũng không có mạng dùng.”
Hắn ta hiểu rất rõ tình trạng bây giờ của mình, hắn ta có thể trốn một lúc nhưng lại không thể trốn cả đời, hơn nữa hắn ta đã đánh mất cơ hội ra nước ngoài, ở trong nước lại không có chỗ dung thân cho hắn ta.
Người đàn ông đó cầm cây súng lướt qua trán cô rồi nhích từ từ xuống sống mũi, đôi môi, trượt xuống tới cằm, sau đó là cổ, cuối cùng dừng lại ở phía ngực phải.
Cánh tay còn lại đưa vào trong áo cô, Thẩm Hâm Dao sợ đến mức trắng bệch mặt mày, cô cuộn người lại, người đàn ông kia cười nham nhở: “Muốn trách thì trách cô đầu thai nhầm chỗ, làm con gái của ai không làm lại làm con gái của Thẩm Bồi Xuyên.”
Nói rồi người đàn ông đó phanh áo cô ấy ra và không ngừng ngắm nghía cơ thể xinh đẹp kia: “Cô chết đi, họ chỉ đau khổ một lúc mà thôi, thời gian trôi qua nỗi đau sẽ giảm đi, tôi phải khiến cô sống không bằng chết, để bố cô cả đời sống trong sự đau khổ.”
Thẩm Hâm Dao biết hắn ta là ai, chắc hẳn hắn ta là kẻ thù của bố cô nhưng cô tuyệt đối không để hắn ta đạt được mục đích
“Nếu anh còn là đàn ông thì giết tôi đi.” Thẩm Hâm Dao muốn đưa tay giật lấy khẩu súng trên tay hắn nhưng người đàn ông chỉ thản nhiên: “Cô chết tôi sẽ giết cả người phụ nữ ở phòng bên cạnh, bố cô hay nói những lời đạo nghĩa mà, thế nào, cô muốn làm liên lụy đến người vô tội sao?”
Người đàn ông đó khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Nói thật cho cô biết, tôi là một người liều mạng, cánh tay này không biết đã giết bao nhiêu người rồi, cô chọc giận tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả và kéo thêm một người lót xác cho mình!”
Đôi tay Thẩm Hâm Dao nắm chặt lại, ánh mắt khẽ chuyển động, đôi mắt ướt đẫm nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ và quyết đoán nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để anh đạt được mục đích đâu.”
Nói rồi cô quay đầu qua cắn vào cánh tay người đàn ông kia, hắn ta đau quá phải buông lỏng tay ra, Thẩm Hâm Dao thừa cơ hội
Người đàn ông đó cầm súng muốn đi nhưng Thẩm Hâm Dao hoảng loạn kéo hắn ta lại, cô ấy tuyệt đối không thể liên lụy đến Tông Ngôn Hi, nếu không cô ấy làm sao ăn nói với Trang Gia Văn đây?
Làm sao cô ấy có thể xứng đáng với anh đây?
Thẩm Hâm Dao không thể không suy nghĩ đến an nguy của Tông Ngôn Hi được.
Người đàn ông đó đứng bên cạnh giường và cầm súng chĩa vào cô ấy: “Là cô tự cởi hay tôi đi giết người, cô tự chọn đi.”
Thẩm Hâm Dao lúc này đang quỳ nửa người ở trên giường, máu trong người như đông đặc lại, cả người cứng đờ, sau đó cô ấy nhắm mắt lại, nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống và ném xuống đất: “Hôm nay anh uy hiếp tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ chính tay giết chết anh!”
Đôi mắt cô ấy đầy những tia máu nhưng vẫn không chịu cúi đầu: “Lần sau, đổi ngược lại nếu tôi có chết cũng phải kéo anh theo!”
Người đàn ông nhìn cô ấy, làn da trắng mịn đầy khiêu gợi, hắn đã từng thấy rất nhiều người phụ nữ, lúc huy hoàng cũng có không ít tình nhân, sinh viên, ngôi sao đều chết trong tay hắn ta.
Bọn họ đa số đều muốn lấy lòng hắn ta, không ai dám phản kháng hắn ta cả.
Bây giờ thấy Thẩm Hâm Dao cứng rắn như vậy khiến hắn ta thấy rất thú vị: “Nếu hai năm trước tôi gặp cô, tôi nhất định sẽ cướp cô về làm người phụ nữ của tôi, tôi thích những người phụ nữ cứng rắn, nếu bây giờ cô cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ tha cho cô, thế nào?”
Thẩm Hâm Dao đứng yên tại chỗ, từng câu chữ của hắn ta như mang theo luồng điện đánh ngang qua vậy.
“Sao thế, không tin tôi sao?” Người đàn ông đó cầm súng nâng cằm cô lên.
Thẩm Hâm Dao cố giữ bình tĩnh: “Chính miệng anh nói anh là kẻ kiểu mạng mà, làm sao tôi tin tưởng anh được chứ?”
“Haha.” Người đàn ông nở nụ cười: “Cô không thử làm sao biết lời tôi nói là thật hay giả chứ?”
Trong lúc Thẩm Hâm Dao đang do dự thì người đàn ông tiến đến gần nhưng cô ấy lại bình tĩnh đến mức không hề tránh ra.
Người đàn ông nhìn cô: “Thế nào, không sợ tôi sao?”
Thẩm Hâm Dao nhìn thẳng vào hắn ta: “Tôi sợ thì anh sẽ buông tha cho tôi sao? Rõ ràng là không bao giờ, nếu vậy dù sợ hay không anh cũng sẽ không tha cho tôi, thế tại sao tôi còn phải sợ anh?”
Người đàn ông cười nói: “Cô thú vị lắm.”