“Khi cháu được hai tháng tuổi, anh trai đã nhét một viên kẹo to chừng này vào miệng của cháu, suýt chút nữa thì cháu đã chết vì nghẹn rồi.” Tang Du nói xong thì dùng hai tay ra hiệu.
Bà ấy vẫn còn nhớ ngày hôm đó mình đang ôm Trang Gia Văn, trong lúc không để ý Tông Ngôn Thần đã nhét một viên kẹo cứng có kích thước bằng một viên bi vào trong miệng anh ấy.
Khi đó bà ấy bị dọa đến nỗi sợ chết khiếp.
Trang Gia Văn: “…”
“Xem ra là mạng của em lớn mới không bị anh hành hạ đến chết.”
“Vì anh thương em thôi.”
“Em chẳng cần anh thương em, em không chịu được.”
Lâm Tử Lạp uống một bát canh nên không thể ăn thêm được thứ gì khác, cả ngày hôm nay phải bận rộn nên tất cả mọi người đều mệt mỏi, sau khi ăn xong, họ trò chuyện một lúc trong phòng khách, còn mấy chị em phụ nữ thì dọn dẹp bàn ăn, bởi vì không nấu ăn nên dọn dẹp rất đơn giản.
Lúc gần chín giờ, mọi người về phòng nghỉ ngơi, Lâm Tử Lạp đi chăm sóc cho con trai cả, Trang Gia Văn bảo bà đi nghỉ ngơi, cứ giao việc chăm sóc Tông Ngôn Thần cho anh ấy.
Tình cảm giữa hai anh em rất tốt nên Lâm Tử Lạp cũng buông tha, đã lâu rồi bọn họ không nói chuyện cùng nhau, bà vỗ vai cậu con trai út: “Con đừng bắt nạt anh cả của con đấy.”
“Ôi dào, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nhét kẹo vào miệng anh ấy đâu.” Trang Gia Văn xua tay: “Mẹ mau đi ngủ đi.”
“Ừm.”
Lâm Tử Lạp trở về phòng, vừa mở cửa ra thì điện thoại vang lên, là tin nhắn do Bạch Dận Ninh gửi tới: “Trưa mai cùng nhau ăn một bữa cơm đi, buổi tối tôi sẽ đi, hôm nay cô bận quá nên cũng chưa kịp thông báo.”
“Được.”
Lâm Tử Lạp trả lời bằng một từ.
“Bên bờ sông Túy Giang, mười một giờ trưa.”
“Được.”
Bà cất điện thoại di động đi, mở cửa bước vào phòng, Tông Triển Bạch đã tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ dài tay màu xanh lam được làm bằng lụa, ông vén chăn lên ngồi ở mép giường, đang chuẩn bị lên giường.
Lâm Tử Lạp đóng cửa lại, bà đi tới đứng ở trước mặt ông: “Anh có chuyện gì giấu em phải không?””
Tông Triển Bạch đang định lên giường thì dừng động tác lại, sau đó ngẩng đầu nhướng đuôi lông mày lên: “Em
“Trong lòng anh biết rõ nhất.”
“Anh không hiểu.” Tông Triển Bạch nhấc chân lên giường thì bị Lâm Tử Lạp kéo lấy cánh tay: “Tông Triển Bạch, em phát hiện anh càng lớn tuổi thì càng lừa dối.”
Nhìn sức lực này của bà là có thể biết được rằng chắc hẳn là chuyện của Tông Ngôn Thần, Tông Triển Bạch thở dài: “Chẳng phải bây giờ thằng bé không sao nữa rồi sao, em đừng truy xét nữa.”
“Anh nói đến công ty cũng là đi tìm thằng bé sao? Anh bắt đầu biết nói dối từ lúc nào vậy?” Lâm Tử Lạp vô cùng tức giận, con trai xảy ra chuyện suýt chút nữa thì không thể quay trở về, vậy mà bản thân mình lại không hề hay biết gì cả.
“Em là mẹ ruột của thằng bé, em có quyền được biết hay không?”
“Chẳng phải anh sợ em lo lắng sao?” Tông Triển Bạch giữ chặt tay Lâm Tử Lạp: “Sau này sẽ không như vậy nữa, hôm nay mệt rồi, để anh xoa bóp vai cho em.”
Vừa dứt lời, ông kéo Lâm Tử Lạp ngồi ở trên giường.
Lâm Tử Lạp giật mạnh: “Đừng có kéo nữa.”
“Vậy thì em muốn anh làm gì bây giờ? Mọi chuyện đã kết thúc, cho dù anh có sai thì em cũng chẳng thể vĩnh viễn không tha thứ cho anh, phải không?”
Lời nói này khiến Lâm Tử Lạp tức giận, như thể Tông Triển Bạch nghĩ rằng nếu bà biết thì cũng sẽ không thể làm gì ông, vậy nên Tông Triển Bạch không hề sợ hãi.
“Em không có ý định tha thứ cho anh nữa.” Lâm Tử Lạp đột ngột đứng lên, Tông Triển Bạch không để ý nên bị trán bà đập vào mũi, đau đến nỗi nhíu mày lại, tựa như có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Tông Triển Bạch đưa tay ra sờ, thế mà đã chảy máu mũi rồi.
Lâm Tử Lạp đang ôm cái trán cũng bị đụng đến nỗi đau nhức.
“Anh…”
Lâm Tử Lạp còn muốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy trên miệng Tông Triển Bạch đều là máu thì bà hoảng sợ: “Anh sao vậy.”
Tông Triển Bạch ngẩng đầu: “Chảy máu mũi rồi.”