Chương 207:
Vào lúc này, cô vừa buồn ngủ, dạ giày lại khó chịu.”
Cô nằm cũng khá lâu, trong lúc ngủ cô không biết gì.
Trong giấc mơ cô cảm nhận được có người ôm cô từ phía sau, hôn vào cổ cô, ở bên tai cô gọi tên cô.
“Ngôn Ngôn.”
Lâm Tử Lạp còn tưởng là mơ, giọng nói nỉ non trong nháy mắt khiến cô bừng tỉnh lại, chợt mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Hà Thụy Trạch vẻ mặt si mê không chút giảm bớt, giống như lửa đốt nhìn cô.
Cô gần như không suy nghĩ gì, ngay lập tức vén chăn xuống giường.
Chân trần, liên tục lùi lại phía tường, lúc không còn đường lui mới dừng lại.
Hà Thụy Trạch có hai giây không tỉnh táo, nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp: “Em làm gì mà kích động như vậy?”
Lâm Tử Lạp bình tĩnh lại, phủ nhận nói: “Không có, em không có kích động, chỉ là em đang ngủ say, bỗng nhiên có người…Em, em bị dọa sợ.”
“Là anh, không phải người xấu, mau lên đây ngủ đi.” Hà Thụy Trạch cởi trần, giọng nói dịu dàng vẫy tay về phía Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp không động đậy cũng không đáp lại, trong không gian yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng động từ trong cổ họng khô khốc của cô phát ra. Trong lúc cô và Hà Thụy Trạch đọ sức, luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, giống như treo ngược mình lên vậy, máu trong người đều đang bành trướng lên. Lúc này, mồ hôi lạnh trên người cô từ sống lưng chảy đến ngang hông.
Hà Thụy Trạch chăm chú nhìn cô thật sâu, giống như đang tìm tòi nghiên cứu, lại giống như là đang dò xét: “Làm sao, sợ anh?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không có.” Cô quay đầu nhìn ra ban công, sắc trời cũng đã tối dần, chỉ có đèn trong phòng vẫn sáng: “Em ngủ cả trưa rồi, lúc này không buồn ngủ nữa, anh ngủ đi.”
Hà Thụy Trạch vén chăn từ trên giường bước xuống, đi đến gần cô, Lâm Tử Lạp căng thẳng đến mức tay không thể điều khiển được.
Trong lòng không ngừng kêu gào, đừng tới đây, đừng tới đây.
Hà Thụy Trạch nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô: “Anh muốn ngủ cùng em.”
“Nhưng mà em không buồn ngủ nữa.” Lâm Tử Lạp hoảng sợ cực kỳ, cái loại biết cảm này của Hà Thụy Trạch cho cô biết anh muốn làm cái gì.
Càng rõ ràng, càng sợ.
“Anh cũng ngủ không được, vì vậy chúng ta làm chuyện gì đó thú vị tí đi.” Anh nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạp vì vừa mới tỉnh dậy, mặt còn có chút ửng đỏ, ánh mắt nóng như lửa: “Chúng ta là người yêu, em không nên từ chối anh.”
Lần này Hà Thụy Trạch không biết điều giống như tối hôm qua nữa, thái độ dứt khoát kéo cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt, tùy ý hôn cô: “Ngôn Ngôn, hôm nay anh muốn em, không được phép cự tuyệt.”
Lâm Tử Lạp giống như điên đẩy anh ra: “Em không muốn, em không muốn, anh mau buông em ra!”
“Sao lại không muốn?” Hà Thụy Trạch nắm chặt lấy bàn tay không an phận của cô, mắt lộ ra tia hung ác.
Cả người Lâm Tử Lạp run lẩy bẩy, mãi mới tìm được lời giải thích: “Em, bụng em vẫn còn đau, không thoải mái…”
“Kiếm cớ!” Hà Thụy Trạch lạnh lùng cắt đứt lời cô: “Có phải căn bản em không hề mất trí nhớ?”
“Em không biết
Nhưng mà sức lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh nhau quá lớn, cô không giãy ra được.
Hà Thụy Trạch cúi đầu cười hai tiếng, lộ ra sự nham hiểm: “Không biết? Vậy thì để anh nói cho em biết, em căn bản không hề mất trí nhớ, cố ý giả vờ quên đi những chuyện trước đây, để anh không tiêm thuốc cho em, từng giây từng phút em ở đây đều là suy nghĩ tìm cách chạy trốn, có đúng không?”
“Em không có, em không có.” Môi cô run rẩy, van xin nhìn anh: “Anh buông em ra có được không, em thật sự không thoải mái…”
“Anh sẽ làm em thoải mái!” Lúc này, Hà Thụy Trạch giống như một con dã thú, không quan tâm đến Lâm Tử Lạp đang giãy giũa cùng cầu xin, để cô ngã xuống giường, xe rách quần áo những thứ cản trở trên người cô, Lâm Tử Lạp liều mạng giãy giụa: “Cầu xin anh, buông em ra!”
Hà Thụy Trạch chưa từng để ý tới, hoặc là do Lâm Tử Lạp không phối hợp, điều đó càng kích thích khả năng chinh phục từ sâu bên trong anh. Anh không kiếm chế được hành động của mình, động tác thô bạo, bỗng nhiên Lâm Tử Lạp cảm giác được phía trước ngực hơi lạnh, quần áo bị Hà Thụy Trạch thô bạo xé rách.
“Cũng không phải cái dạng xử nữ, giả bộ dè dặt cái gì!” Hà Thụy Trạch đỏ mắt, nhìn chằm chằm dáng người xinh đẹp mê hồn của cô, cười nham hiểm: “Anh yêu em như vậy, em phải cảm nhận được.”
Tim cô bỗng rầm một cái, cô căn bản không đẩy anh ra được, vẻ mặt chìm ngập trong tuyệt vọng, cô ngưng giãy giụa, không phải từ bỏ, mà là không từ bỏ chỉ khiến Hà Thụy Trạch thêm điên cuồng, cô không có cơ hội vùng ra.
Lâm Tử Lạp mặc kệ, Hà Thụy Trạch cứ tưởng cô buông xuôi, muốn phối hợp với anh, anh dịu dàng vuốt ve má cô: “Em là một người phụ nữ bình thường, anh biết em cũng muốn đúng chứ?”
Lâm Tử Lạp không lên tiếng, tuyệt vọng nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, nếu như hôm nay bị Hà Thụy Trạch cưỡng bức thì cô thà chết cũng không muốn dơ dáy như vậy mà sống tiếp.
Trong phòng này không có cái gì, chỉ có một chiếc giường, cô muốn chết cũng không có công cụ.
Hà Thụy Trạch bị dục vọng làm cho đầu óc mê muội, căn bản không phát hiện ra những suy nghĩ của Lâm Tử Lạp, nhanh chóng cởi quần áo mình ra, nhân thời gian buông lỏng ngắn ngủi lúc anh cởi quần, Lâm Tử Lạp tìm được cơ hội, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, một mạch xông thẳng ra cửa, cô dùng sức tóm lấy tay nắm cửa, két két, nhưng cửa không một chút nhúc nhích, ngay cả khe hở cũng không có, cô mở không được.